Chương 149
Chương 149Chương 149
Không phải cô cậy mạnh, mà là cô là chủ gia đình, phải đảm đương trách nhiệm của chủ gia đình, cái này cũng sợ, cái kia cũng sợ, không phải sẽ thành gánh nặng sau lưng cho anh em của mình sao?
Cảnh tượng cô thấy khi vào thôn, quả thực đã khiến Lý Như gặp ác mộng gần như suốt cả tháng.
Ngôi làng im lặng như chết, khi bọn họ bước vào, sau nhà hoặc bãi cỏ trên sườn núi đều có vài xác chết không nguyên vẹn... Đây không phải là ngôi làng nhỏ yên bình lúc ban đầu, đây rõ ràng là một bãi tha ma trên thế gian.
Lý Như cảm thấy mình có thể kiên trì suốt quá trình mà không ngất xỉu, cũng coi như là một hảo hán rồi.
Trong số các nạn nhân, ngoài những người dân làng Cốc Đôi ban đầu ra, còn có một số người đàn ông mặt mày thô lỗ, quần áo rách rưới, tay chân mưng mủ, bầm tím, vừa nhìn đã biết là nô lệ bị bắt tới.
Người dân thôn Cổ Đôi trở về càng ngày càng nhiều, phần lớn đều là đàn ông, cũng có một số phụ nữ và trẻ em sốt ruột đi theo, nhưng vừa mới vào thôn không đến thời gian một nén hương, không sợ tới mức thét chói tai chạy mất tăm thì sợ tới mức hoang mang lo sợ khóc tu tu.
Dù là có là đàn ông, nhưng họ cũng đều là những người nông dân lương thiện, chưa bao giờ chứng kiến sự tàn ác đẫm máu thế này, sợ tới mức run bần bật, có người thì ôm đầu nôn mửa, nhưng cũng có người dũng cảm và bình tĩnh, ví dụ như trưởng thôn Vương Lão Mậu, cứng rắn dẫn người đi dọn dẹp những xác chết rải rác khắp làng.
Chuyện dọn dẹp thi thể này, một cô gái như Lý Như cũng không dám đứng ra gánh vác, đành đi theo mấy người đàn ông nhát gan đào giường đất, bới đất.
Xác của những nô lệ này được vội vàng chôn cất ở vùng đất hoang cách thôn vài dặm, số còn lại trong thôn thì do những người còn sống của từng nhà đưa đi.
Cuối cùng sau khi thu dọn và tính toán sơ bộ, ít nhất một phần ba số người trong thôn phải tổ chức tang sự! Không phải là không kịp trốn, thì không may gặp phải quỷ binh giết chết, có người thì không ăn không uống chết đói chết bệnh, hoặc vô tình bị thương trên núi mà chết.
Trong số những người già đã ngoài 60 tuổi, chỉ còn lại lão trưởng thôn và bà nội của Tiểu Xuân.
Giống như hàng xóm của Lý Như, mẹ của Tiểu Kiển, lúc đầu bị bệnh nặng, hôm chạy nạn đó, cô bé cống mẹ chạy vào núi, nhưng vì quá sợ hãi, ba ngày sau mẹ mẹ cô đã qua đời.
Cho dù may mắn tránh được, cả gia đình đều còn sống, lúc quay về lương thực chưa kịp mang đi đã bị dọn sạch, nồi niêu, bàn ghế cũng bị phá hủy, có người đồ đạc trong nhà bị chặt ra làm củi đốt, có nhà thì đầy phân, thực chất là bị đám quỷ binh đó dùng làm nhà vệ sinh!
Cả nhà anh trai Lý Như lúc đầu đến thôn Đông Bình, nhưng sau đó thôn Đông Bình cũng bị quỷ binh tấn công, có người trốn được, có người thì không chạy thoát, cảnh tượng hỗn loạn, cũng không biết bọn họ đã đi đâu? Còn sống hay đã chết?
Liên tục ba ngày, toàn bộ thôn Cốc Đôi đều ngập trong đau khổ, nếu có ai đi trên đường, đi ngang qua bất kỳ nhà nào cũng sẽ nghe thấy tiếng khóc lóc, mắng mỏ, than ngắn, lúc đầu mặc dù là hạn hán, châu chấu, nhưng tinh thần của mọi người vẫn còn đó, còn bây giờ thì đã tụt đến tận đáy. Người chết thì đã chết nhưng những người còn lại thì vẫn phải sống.
Quỷ binh Nam Đảo chiếm hơn một nửa nước C, không nói xa xôi gì, bọn chúng cố thủ ở huyện thành, không ai có thể nói trước liệu sau này bọn chúng có quay lại hay không.
Sau thảm họa này, người dân thôn Cốc Đôi đã tận mắt chứng kiến sự hung tàn của nhóm quỷ binh, dù không có đồ ăn, đồ uống, buồn bã sầu muộn, họ vẫn có thể tụ tập lại với nhau, rồi cử người đến canh gác trên Phong Hỏa đài. Người đàn ông được cử đến canh giữ Phong Hỏa đài vừa tới đã thấy không ổn.