Chương 163
Chương 163Chương 163
Chỉ đáng tiếc đám thổ phỉ mất trí kia, không biết tại sao lại tìm được động giấu lương thực này, những hòn đá chắn trước động kia đều bị đẩy ra, giờ đây trong động đã trống rỗng không còn gì nữa rồi, Dương Lão Cửu ở bên trong ngược lại là rất phù hợp.
Dương Lão Cửu ngửa mặt nằm trên đống cỏ, trông không khác với tối hôm qua là bao, không tốt cũng không xấu.
Lý Như gọi anh ta mấy tiếng, Dương Lão Cửu lúc này mới mở mắt ra: "Là chị à."
Thấy lại có thêm một Lý Xuyên Trụ, ánh mắt của Dương Lão Cửu có thêm một chút căng thẳng: "Đây là..."
Lý Như giới thiệu một câu: "Là em trai của tôi, hôm nay anh thế nào rồi?"
Cô nhìn bát canh đặt ở bên cạnh Dương Lão Cửu đã trống không rồi, biết tối hôm qua Dương Lão Cửu vẫn có thể tự mình ăn đồ ăn, trong lòng hơi yên tâm hơn một chút. Chỉ cần có thể ăn chứng tỏ hy vọng khỏe lại rất lớn!
Xuyên Trụ giúp Dương Lão Cửu đi ra ngoài động để giải quyết việc đi tiểu, Lý Như ở trong động nấu cơm, lúc cô tới có đem theo một chút hạt kê, trộn thêm một chút rau dại để nấu thành cháo loãng, cháo hạt kê này bồi dưỡng thân thể rất tốt, sản phụ ở bản địa trong những ngày ở cữ đều ăn cháo hạt kê, giờ đây thiếu lương thực, cũng không không có đồ ăn gì có dinh dưỡng, cũng chỉ có thể nấu cháo hạt kê, thứ này vẫn phải là nhà Lý Như mới có thể lấy ra được.
Chỗ có thể cử động trên người Dương Lão Cửu không nhiều, nhìn thôi cũng thấy là nửa chết nửa sống, nhưng Lý Như vừa mới đặt bát cháo xuống trước mặt anh ta, vừa ngửi thấy mùi thơm, người này lập tức giống như có tỉnh thần, một bát cháo to cũng có thể ăn hết không còn một giọt nào.
Có điều vừa ăn cháo xong, người này lại lập tức biến thành người tàn tật...
Lý Như nhìn xong thì có chút không nói lên lời, nhìn Dương Lão Cửu mê mang giống như đã ngủ rồi thì đi ra khỏi động giấu lương thực cùng Xuyên Trụ.
"Chị hai, hay là chúng ta đi tới mấy chỗ gần đây xem thử đi, nói không chừng còn có thể tìm được thứ gì đó thì sao?"
Xuyên Trụ vừa ra khỏi sơn động, ánh mắt đã ngó đông ngó tây, liên tục nhìn xuống đáy các con mương dưới sườn núi, anh ấy vẫn đang nghĩ đến những lời mà hôm qua chị hai đã nói với mình, đã tìm được một túi bột mì ở trong mương, còn nhặt được một người sống sờ sờ, lại tìm thêm ở xung quanh, nói không chừng còn có thể tìm được thứ gì đó thì sao?
Lý Như bĩu môi, cũng không phản bác. Cô và Đại Lâm ra ngoài tìm được đồ, là vì biết có một túi bột mì như vậy, bây giờ lại loay hoay tìm kiếm không có mục đích ở trong dãy núi mịt mờ này, liệu có thể tìm ra được thứ gì chứ?
Quả nhiên qua một buổi trưa, lục tìm hai ngọn núi, chỉ nhặt được một chiếc giày trên cành cây mận gai, nhưng gót chân không còn, đầu trước bàn chân phải có một cái lỗ to, Xuyên Trụ nhặt rồi lại ném, vô cùng thất vọng, Lý Như thì âm thầm bật cười.
May mà không tìm được thứ đồ gì hữu dụng, nếu không cả ngày Xuyên Trụ chỉ nghĩ tới việc đến đây để chiếm tiện nghi, đó cũng không phải là chuyện tốt gì.
“Haiz, hay là em không có vận mệnh đó! Vẫn là chị hai vận khí tốt."
Xuyên Trụ lắc đầu thở dài, Lý Như cười nói: "Vận khí tốt gì chứ, nhặt được một bao bột còn nhặt được một người, còn phải trông nom anh ta."
Ánh mắt Xuyên Trụ lóe lên, hai bàn tay chắp đẳng sau lưng, đột nhiên cười hì hì nói: "Chị hai, tướng mạo của người này đẹp nha!"
"... Em thấy người này nhất định có thể sống, nói không chừng tương lai còn có cuộc sống giàu sang phú quý đấy!"
Lý Như nghe thấy thì buồn cười: "Người này đói đến mức chỉ còn da bọc xương, trên mặt nhiều sẹo như vậy, thế này cũng có thể nhìn ra được sao?"
Xuyên Trụ gật gù đắc ý: "Cái này phải là người hiểu mới có thể nhìn ra được."
"Vậy em tính thử xem, người này có lai lịch như thế nào?"