[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 167

Chương 167 Chương 167Chương 167

Hai mắt Hồng Anh cũng đỏ hoe, nhìn thấy Xuyên Trụ và Lý Như, nhỏ giọng nói: "Dì Nhị Mai, chú Xuyên Trụ, bà nội Trương của cháu già rồi."

Tiểu Xuân đẩy Hồng Anh một cái, rồi nhanh chân chạy đi mất.

Bà nội Tiểu Xuân đã già, bà ấy sống trên núi được một tháng thì bị cảm lạnh, không biết có phải do nhiễm khuẩn không mà bà ấy ho muốn móc hết ruột gan ra vậy, càng ngày càng nặng, mới mấy ngày mà đã thấy bà ấy già đi quá, nhưng rốt cuộc bà Trương ở nhà mình, phút cuối cùng có con cháu túc trực bên giường, dựa theo tuổi thọ thì cũng không tính trẻ, so với mấy người già trong thôn thì đã xem như không chịu tội.

Nghe Hồng Anh thuật lại, lúc bà nội Tiểu Xuân lâm chung dặn dò Trương Đồng Tài cũng gần giống như vậy.

Bà ấy nghỉ ngờ mình cũng mắc bệnh lao, nên nhiều lần dặn dò anh ta, chờ bà ấy chết thì đừng để lâu, mau đưa bà ấy về chôn cất ở mồ mả tổ tiên!

Còn dặn dò Trương Đồng Tài, bảo anh ta không được đến gần cây đại thụ trong viện nữa, Lão Trương đi rồi, ngoài viện thì bị bọn quỷ binh đắp đất đá phong tỏa, cả nhà chỉ còn Trương Đồng Tài là đàn ông, anh ta không thể sống qua loa cầu thả nữa!

Bệnh lao này, trước khi thành lập kiến quốc thì đây gần như là một căn bệnh nan y.

Dù là bác sĩ Trung y lành nghề cũng đành bó tay.

Mà những người mắc phải căn bệnh khủng khiếp này phần lớn là người nghèo, nhiều người mới đầu ho tưởng bị cảm, không coi trọng, kết quả là ho khù khụ, ho liên tục, cuối cùng thân thể dần dần bị đào rỗng, không làm được việc nặng, chỗ đáng sợ nhất của nó là còn lây lan cho người khác.

Trương Đồng Tài quỳ trước giường mẹ anh ta khóc rất đau khổ, anh ta cảm thấy là bởi vì mình luôn đến gốc cây đại thụ chỗ Lão Trương nên mới dính khí bệnh, anh ta là đàn ông đàn anh mạnh mẽ mới không sao, nhưng về nhà lại lây khí bệnh cho mẹ.

Hôm đó, anh ta đến sân dưới cây đại thụ, định cõng Lão Trương ra khỏi thôn trốn quỷ binh, nhưng Lão Trương dù thế nào cũng không chịu đi cùng.

Lão Trương nói Đồng Tài là người tốt, nhưng ông ta là một người sắp chết, đi ra ngoài cũng không sống được mấy ngày, còn không bằng yên ổn sống mấy ngày còn lại ở trong nhà. Ông ta đã bệnh thành như vậy, quỷ binh có thể làm gì ông ta?

Lão Trương lấy ra một chiếc hộp gỗ đưa cho anh ta, nói rằng tất cả những thứ có giá trị trong nhà đều đã bị Lai Hoa lấy đi, chỉ còn lại chiếc hộp gỗ không có giá trị này, nhưng ông ta không muốn bị đám quỷ binh đó cướp. đi, còn không bằng đưa cho cháu trai anh ta Tiểu Xuân chơi.

Lão Trương còn nói, đợi quỷ binh rời đi, đám người Trương Đồng Tài trở về đừng vội nhặt xác cho ông ta, nghe nói con người sau mười năm sẽ hóa thành xương cốt, sẽ không còn khí bệnh nữa. Đợi tới lúc đó, Trương Đồng Tài quay lại nhặt xương cốt cho ông ta là được.

Sau một tháng, quỷ binh đi mấy nhà mới trở về thôn, vừa trở về Trương Đồng Tài lập tức muốn đi xem Lão Trương thế nào, ai biết trước cửa sân chất đống đá cao bằng đầu người, Trương Đồng Tài trợn tròn mắt, đang nghĩ có nên nhảy vào không, nhưng chưa kịp nhảy đã bị vợ anh ta Cát Tiên Cần kéo về nhà.

Nếu chỉ mình Cát Tiên Cần thì có thể còn không ngăn cản được anh ta, nhưng mẹ anh ta ho đến mặt già đỏ bừng, chỉ vào anh ta mắng nửa ngày, nói anh ta ngốc muốn chết, Lão Trương kia không thể tự xuống giường, hơn một tháng trôi qua rồi, trong nhà lại không có lương thực, có thể còn sống sao?

Nếu như người đã không còn, nhà lại bị bọn quỷ binh phong tỏa, nhất định là bọn quỷ binh cũng sợ khí bệnh trên người ông ta, Trương Đồng Tài chạy vào là muốn chết sao?

Trương Đồng Tài thấy mẹ mình ho đến ra máu, sợ đến mức chân mềm nhữn, nào còn rảnh lo đến lão Trương nữa, vội vàng tìm mọi cách chữa trị cho mẹ.
Bình Luận (0)
Comment