[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 168

Chương 168 Chương 168Chương 168

Nhưng nhà anh ta đã nghèo đến mức không còn gì, chỉ có chút bột ngô thô cứng đến rát họng, cũng may hôm nay Nhị Mai đưa đến một bát mì trắng, để mẹ anh ta cuối cùng cũng uống một bữa ngũ cốc...

Bà nội Tiểu Xuân vội ra đi, nhà họ Trương không còn gì, trong thôn hầu như nhà nào cũng có tang lễ, nếu lúc này làm đám cũng không ai lo liệu, chỉ có thể bảo người nhà gọi thân thích quan trọng đến, khiêng người chôn vào mộ, nếu có nhà thật sự quá khó khăn, ngay cả một bữa cháo với rau rừng cũng không có để mời mọi người đến ăn, người thân bạn bè sẽ đến nói chút lời an ủi rồi trở về.

Nhà Trương Đồng Tài cũng làm như thế, mấy ngày nay, người trong thôn thấy nhiều chuyện giống vậy rồi, đã chết lặng, chỉ thở dài vài câu. Dương Lão Cửu rơi xuống từ trên vách đá, trên cánh tay bị chỉ chít vết thương, mấy vết thương nhỏ kia thì không nói, nhưng nội thương do ngã từ trên cao xuống và lúc đánh nhau với quỷ binh tuyệt đối không hề nhẹ, hai ngày nay còn ho ra máu cũng là một triệu chứng của bệnh lao.

Anh ta sống trong hang không có thuốc thang gì, mặc dù đang là mùa thu nhưng hang chứa lương thực của nhà lão Cao vốn nằm trên một sườn đồi sau núi, còn bị bụi cây che kín mít, có thể tưởng tượng được bên trong lạnh lẽo như thế nào.

Chiếc chăn mà Dương Lão Cửu đắp là một chiếc chăn cũ Lý Như lén mang từ trong nhà ra, không quá dày, chỉ được phủ bằng cỏ khô và những tấm vải thô cũ, trong hang thường không có lửa, nếu Lý Như ngủ ở đây một mình, cô có thể bị cảm mấy ngày.

Ăn cũng không ăn được bao nhiêu, một ngày hai bữa cháo loãng, không có thuốc men, mới đầu Lý Như còn lo Dương Lão Cửu sẽ không chống đỡ nổi, nhưng không ngờ sau khi vượt qua giai đoạn nguy hiểm của ba ngày đầu, Dương Lão Cửu đã chuyển biến tốt.

Thậm chí đến lúc sau, Dương Lão Cửu còn có thể khập khiếng đứng dậy, dùng cánh tay còn tính là lành lặn của mình châm lửa nấu cháo, sau đó Lý Như không cần phải đến thăm anh ta mỗi ngày, cách hai ba ngày cô mới lấy danh nghĩa đi hái rau dại đưa cho Dương Lão Cửu chút thức ăn và thảo dược mà mình hái được.

Khoảng một tháng sau, thời tiết đỡ lạnh hơn trước, khi Lý Như dẫn Đại Lâm đến một lần nữa, Dương Lão Cửu nói tạm biệt Lý Như, nói rằng anh ta sẽ rời đi.

"Đại Lâm, có thể hái cho chú ít cảo bản* không? Chú mang về thôn mình chút."

*Cây cảo bản là một loại thảo dược quý, Vị thuốc này có tác dụng khu phong, trừ hàn thấp, thường được dùng để chữa các chứng bệnh do phong hàn như cảm mạo, đau đầu, đau dạ dày, đau bụng, đau nhức xương khớp. do phong tê thấp.

Cảo bản có thể khử trùng giảm viêm, lại có thể làm đồ ăn, thực sự là một thứ tốt, nhưng tiếc là chỗ bọn họ rất hiếm thấy, Dương Lão Cửu rất muốn mang theo một ít, nhưng chủ yếu là anh ta muốn nói chuyện riêng với Lý Như vài câu.

Một tháng này, Đại Lâm cũng thường theo Lý Như tới đây, lúc Dương Lão Cửu rảnh rỗi cũng thường kể cho Đại Lâm những chuyện xảy ra bên ngoài, Dương Lão Cửu hiểu biết chữ nghĩa, lại xông pha Nam Bắc, có rất nhiều kiến thức, kể chuyện rất thú vị, Đại Lâm cũng thích nghe. Lúc sức khỏe Dương Lão Cửu tốt một chút, nhìn vào đôi mày rậm, mắt to của Đại Lâm, biết gia đình cậu bé gặp phải thổ phỉ, nhà tan cửa nát, anh ta thấy cậu bé rất đáng thương, nên mở miệng dạy Đại Lâm một ít bản lĩnh đánh nhau.

Đại Lâm từng học vài chiêu từ ông nội và các chú của mình, nên cậu bé cũng tính là có nền tảng, học rất nhanh, sau đó hai người đã trở nên thân thiết, vậy nên khi đột nhiên nghe tin Dương Lão Cửu sắp rời đi cậu cảm thấy không nỡ.

Đại Lâm vừa nghe anh ta nói muốn cảo bản, chuyện này đơn giản, Đại Lâm lập tức đồng ý chạy đi hái cảo bản.

Lý Như đang ngồi bên đống lửa, nướng bánh quy khô trong nồi đá.
Bình Luận (0)
Comment