Chương 175
Chương 175Chương 175
Dương Lão Cửu nhìn Lý Như, sau đó cúi đầu chào cô thật sâu rồi quay đầu bước lên đường núi.
Đại Lâm lưu luyến nhảy lên một tảng đá, vẫn luôn nhón chân nhìn theo hướng Dương Lão Cửu vừa đi qua, một lúc sau mới nhảy xuống hỏi Lý Như: "Thím Nhị Mai, khi nào đám người chú Dương mới đánh đến chỗ chúng ta?"
Lý Như vỗ đầu Đại Lâm, trong lòng tính tính.
Vẫn còn hai năm nữa quỷ binh mới bị đánh bại, cách chính quyền cũ bị đánh bại vẫn còn có 6 năm, nhưng có lẽ sau khi đánh bại quỷ binh, chính quyền cũ ở tỉnh Hà Tây cũng không thể duy trì nổi nữa, như vậy chắc có thể sớm hơn hai năm: "Chắc là ba bốn năm nữa?" Sau khi tiễn Dương Lão Cửu rời đi, Lý Như và Đại Lâm trở về dọc theo sườn núi, trên đường đi nhặt một ít củi khô và rau dại.
Mấy ngày nay Đại Lâm rất thân với Dương Lão Cửu, thấy anh ta đột nhiên rời đi nên trong lòng cậu bé hơi hụt hãng, Dương Lão Cửu từng nói ở căn cứ địa tất cả thôn dân đều có tổ chức, phàm là có ai làm chuyện ác, ví dụ như gia nhập vào đám người Nam Đảo, hoặc cấu kết thổ phỉ làm hại người dân, đều bị bắt lại xét xử công khai, hành vi phạm tội nghiêm trọng còn bị xử tử.
"Thím Nhị Mai, mẹ cháu và mọi người chạy nạn về phía Tây Bắc, có phải là tới căn cứ chú Dương không? Nếu vậy thì thật tốt! Ở bên đó ai làm chuyện xấu đều bị bắt, người dân không cần sợ thổ phỉ và quỷ binh!"
Có phải mẹ cậu dẫn các em đến đó sẽ tìm được việc làm, có đồ ăn ngon để ăn không? Trên mặt Lý Như vốn đang treo nụ cười, lúc này lại cười không nổi.
"A hèm, có lẽ vậy?"
Đại Lâm đoán cũng không sai, nếu nói về hướng đi, Khổng Liên Thúy trong chuyện xưa đúng thật là đã đi tới huyện Trường Bình, huyện Trường Bình là huyện phụ của huyện Thấm Thành, là căn cứ trong miệng Dương Lão Cửu.
Huyện Trường Bình đúng là tốt hơn địa phương khác một chút, nhưng đoạn đường từ thôn Cốc Đôi đến huyện Trường Bình nếu chỉ đi bằng hai chân thì thật là quá xa, đàn ông trai tráng như Dương Lão Cửu thì còn đỡ, nhưng bọn Cao Hữu Đức lại mang theo hai đứa nhỏ, trên đường thường xuyên gặp nguy hiểm, có sói, có thổ phỉ, còn phải trốn người Nam Đảo, kiếm được đồ ăn thức uống phải để vợ con ăn trước, e là Cao Hữu Đức đã rút cạn sức lực... Còn về các thôn thuộc khu căn cứ, cuộc sống đúng là ổn hơn thật, nhưng vì đang ở trong năm thiên tai, căn cứ tiếp tế người ngoài cũng có hạn. Vì vậy, khả năng cao chuyến này mẹ Đại Lâm dẫn Nhị Lâm Tam Lâm theo là đi tặng đầu người”.
*tặng đầu người: hi sinh vô ích
Tất nhiên, Lý Như không thể nói những điều này cho Đại Lâm, đánh vỡ mộng tưởng đẹp đẽ của cậu bé, huống chỉ lỡ như có kỳ tích thì sao?
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã nhặt được đầy chiếc giỏ trên lưng, lúc này mới trở lại thôn Cốc Đôi.
Vừa tới cổng sân đã thấy hai cô bé đang cãi nhau, đứa thì sốt ruột, đứa thậm chí còn động tay động chân.
Nhìn kỹ thì là Tiểu Lan và Tiểu Kiển.
"Không được đến nhà tôi! Cút đi!" Tiểu Lan đẩy Tiểu Kiển ra khỏi cửa sân, Tiểu Kiển hai tay nắm chặt khung cửa, cố gắng muốn tiến lên nhưng lại giằng co không thể bước vào.
"Tôi không đi, tôi đến nhà dì tôi, cậu có tư cách gì đuổi tôi?"
Lý Như vội vàng kéo hai đứa ra: "Tiểu Lan, con làm sao vậy? Sao hai đứa lại cãi nhau?"
Mặc dù biết Tiểu Kiển trong chuyện xưa là con kế của lão tổ tông, lão tổ tông chưa bao giờ được cô con gái riêng này phụng dưỡng, nhưng nếu Lý Như được lựa chọn, cô nhất định sẽ không giống trong truyện, làm chuyện tốn công vô ích mà còn tự chuốc phiền phức cho mình.
Nhưng nếu nói thì, thật ra Tiểu Kiển không xấu, Tiểu Kiển vẫn còn là một cô bé, cho nên cô không thiết phải bởi vậy mà không thích đứa bé này, cho nên khi thấy Tiểu Lan chơi chung với Tiểu Kiển, Lý Như cũng không can thiệp vào chuyện của hai đứa nhỏ.