[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 176

Chương 176 Chương 176Chương 176

Tiểu Lan tức giận trợn mắt nhìn Tiểu Kiển, chỉ vào cô bé quát: "Ai bảo cậu ta nói bậy! Con không để ý tới cậu ta nữa!"

Tiểu Kiển cũng không chịu thua kém, lớn giọng đáp: "Tôi không nói bậy! Là tại cậu keo kiệt! Dì đồng ý là được!"

Nửa câu sau vừa ra, Lý Như đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng bế hai cô bé vào trong nhà, đóng cửa lại, cẩn thận hỏi một lần nữa.

"Tiểu Kiển, cháu nói xem chuyện là thế nào?"

"Dì, cháu nghe dì Hồng Hà nói sẽ làm mai dì với cha cháu. Nếu được, cháu có thể gọi dì là mẹ giống Tiểu Lan, Miên Hoa không?"

Tiểu Kiển nhìn Lý Như, hai mắt cô bé tỏa sáng rực rỡ.

Nhà Tiểu Kiển chỉ có mình cô bé là con gái, nhưng mẹ cô bé bị bệnh lâu năm, không có sức chăm sóc cô bé nên nhìn Tiểu Kiển lúc nào cũng lôi thôi, lết thết, đầu tóc không bao giờ gọn gàng, quần áo thường xuyên dính bẩn, còn có mấy cái lỗ không ai vá.

Giờ mẹ cô bé đã không còn, Tiểu Kiển còn trông luộm thuộm hơn.

Chắc cô bé đang mặc quần áo cũ của mẹ, tay áo lúc xắn lúc bết xuống, gần đến khuỷu tay, cũng không biết là lấy ở đâu ra, quần áo cũ giòn, vạt áo rách tả tơi, nhìn chẳng khác gì một cô bé ăn mày.

"Nào, nào, Tiểu Kiển, cởi quần áo ra để dì vá lại cho."

Thái độ Lý Như ôn hòa, lấy kim chỉ dao kéo, vá lại quần áo cũ trên người Tiểu Kiển, còn chỉnh sửa cổ tay áo và bả vai lại một chút, tay nghề của Lý Như tuy rằng chẳng ra sao, nhưng cũng tốt hơn là không làm gì. Sau khi sửa xong lại mặc quần áo lại cho Tiểu Kiển, lập tức trông sạch sẽ hơn hẳn, hai mắt Tiểu Kiển sáng ngời nhìn Lý Như, Lý Như lấy lược chải tóc cho Tiểu Kiển, Tiểu Lan vẫn luôn đứng ở bên cạnh tức giận trừng Tiểu Kiển, muốn nói cái gì nhưng lại nhịn xuống.

"Tiểu Lan, đi tưới rau với Miên Hoa đi!"

Nhìn thấy Tiểu Lan bị đuổi đi, Tiểu Kiển cười toe toét.

"Dì? Khi nào dì mới làm mẹ cháu?”

Lý Như vuốt tóc Tiểu Kiển, cười lắc đầu: "Tiểu Kiển, dì là dì, không phải mẹ cháu."

"Vậy dì kết hôn với cha cháu, không phải sẽ trở thành mẹ sao?"

Tiểu Kiển vội kéo cổ tay Lý Như, gấp gáp hỏi.

"Không phải nói kết hôn là kết hôn đâu, cháu còn nhỏ nên không hiểu." Lý Như mỉm cười, thấy Tiểu Kiển sắp khóc nên an ủi: "Tiểu Kiển, đừng khóc, mặc dù dì không phải mẹ cháu, nhưng dì có thể giúp cháu may quần áo, chải đầu cho cháu nha? Gọi là dì cũng được mà?"

Tiểu Kiển chớp mắt, sờ quần áo trên người, sau đó sờ dây tơ hồng trên bím tóc được chải gọn gàng, nghĩ một chút rồi gật đầu.

Lý Như thành công lừa được Tiểu Kiển vui vẻ chạy ra sân, trong lòng thở phào một hơi.

Mẹ kế và dì khác nhau rất lớn.

Làm dì thì cho dù cho cháu gái một ngụm cơm, khâu một kim quần áo thì đều được khen là có tình có nghĩa. Nhưng nếu là mẹ kế thì sao? Làm nhiều hay làm ít đều là làm không, là việc nên làm, cực khổ vô ích, không ai công nhận trả giá của mình, tội gì chứ? Mới dỗ Tiểu Kiển đi vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Lan trốn ở sau cánh cửa, bĩu môi trừng mắt, mặt lộ vẻ không vui, thấy Lý Như quay đầu nhìn mình, cô bé rụt đầu chạy về phòng.

Lý Như buồn cười, vào phòng tóm lấy Tiểu Lan, luôn miệng hứa với cô bé rằng cô sẽ không kết hôn với cha Tiểu Kiển, cũng sẽ không làm mẹ Tiểu Kiển, lúc này Tiểu Lan mới vui lên, ôm cánh tay Lý Như nhảy nhót.

Giờ Lý Như mới nhớ tới, cha mẹ thời đại này chỉ cần lo cho con cái ăn no mặc ấm, không đánh chửi đã là tốt lắm rồi, nào còn có ai đi suy nghĩ cho tâm trạng của con cái?

Hơn nữa, lão tổ tông có lòng tốt, nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ không phải con ruột mình, nhưng không biết bà ấy có để ý tới cảm nhận của con gái ruột mình không?

Sau khi giải quyết vấn đề tâm trạng của Tiểu Lan, cả nhà sớm làm cơm chiều, lúc đang chuẩn bị ăn cơm thì Trương Hồng Hà tới.
Bình Luận (0)
Comment