Chương 177
Chương 177Chương 177
Đương nhiên, Trương Hồng Hà tới là để làm mối, cô ta là người thường xuyên đến nhà Lý Như nhất trong thôn, lúc đầu Vương Lão Mậu nói chuyện hôn sự với Xuyên Trụ, Vương Lão Mậu cảm thấy rất vừa ý. Dù Lý Như là con dâu nhà họ Vương hay là mẹ Vương Tiểu Kiển, đó đều là người của nhà họ Vương, nước phù sa không chảy ruộng ngoài*, đàn ông không vợ cưới đàn bà không chồng, dù sao cũng đều là nuôi con nhà họ Vương, tại thời đại chiến tranh hỗn loạn này, khẳng định sẽ tốt hơn một gia đình không có đàn ông hay không có phụ nữ.
*nước phù sa không chảy ruộng ngoài: ý chỉ những điều tốt đẹp không nên để cho người ngoài có được.
Tuy Xuyên Trụ nói không đồng ý, nhưng người nhà họ Vương cho rằng Xuyên Trụ là đàn ông, không biết truyền lời, chắc là Nhị Mai ngại ngùng thôi, nên lại để Trương Hồng Hà đi làm mối.
Nếu là mấy tháng trước, Trương Hồng Hà nhất định sẽ rất vui lòng làm bà mối, nhưng bây giờ đã gần đến mùa đông, đồ ăn trong nhà cũng gần hết, rau dại trên núi cũng không còn bao nhiêu, cho dù ngày nào cũng lên núi tìm, nhưng cũng không đủ lấp đầy bụng của ba đàn ông trong nhà.
Bây giờ nhà nào cũng khổ, làm mai mối cũng chẳng được bao nhiêu, ăn bữa rau dại ở nhà người ta chẳng đáng bằng đi chạy vặt? Bởi vậy Trương Hồng Hà có chút phiền muộn, nghe Lý Như từ chối, cô ta cũng không thèm thuyết phục thêm, nhưng Lý Như lại lễ phép mời cô ta ngồi xuống cùng ăn bữa cơm, cô ta lập tức không khách sáo múc cho mình một chén lớn, cũng không ngẩng đầu uống sạch.
Cũng không thể trách cô ta, bây giờ cô ta ăn no, về nhà sẽ ăn ít chút, vậy ba đàn ông trong nhà sẽ ăn được nhiều chút... Người trong thôn Cốc Đôi phải vật lộn để sinh tồn, dù thế nào cũng phải dựa vào núi, gặm cây cỏ, găm vỏ cây là có thể chắc bụng, suốt mùa đông cũng chưa nghe có người chết đói... Bởi vì những ai ốm yếu đều đã không qua nổi mấy tai họa trước đó.
Thời tiết lạnh giá khắc nghiệt, băng tuyết trên con đường núi gập ghềnh hiểm trở ngăn cản sự quấy rầy của những kẻ ngoài thôn Cốc Đôi.
Chờ đến khi mùa xuân đến, lương thực dự trữ trong nhà đã cạn kiệt, người dân đói đến mặt mày xanh xao, bất kể là người lớn, trẻ con, đàn ông hay phụ nữ đều trèo lên núi tìm kiếm những mầm rau dại dưới những cành khô tàn tuyết đầu mùa.
Một người đàn ông quần áo rách rưới từ phía Đông loạng choạng chạy tới, gầy như que củi, tay chân đầy những vết nứt, tóc tai râu ria rối bù, càng đến gần thôn Cốc Đôi anh ta càng kích động, chân rất muốn chạy, nhưng vì thể lực không đủ, mấy lần ngã xuống đất, nhưng vẫn đứng dậy chạy...
Một người kỳ lạ như vậy, người trong thôn đang đào rau đều dừng động tác lại cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động của anh ta.
Lý Như đầu đội một tấm vải thô cũng đứng lên trên nửa con dốc, nhìn người đàn ông cầm xẻng gỗ trong tay.
Người nọ giống một con dã thú, đột nhiên quay mặt lại nhìn Lý Như, nhìn chằm chằm Lý Như vài giây rồi sau đó bật khóc.
“Cô! Cô!"
Lý Như lúc đầu bị hoảng sợ, nghe có người gọi cô, lúc này Lý Như mới phản ứng lại, thì ra là cả gia đình anh cả Tỏa Trụ!
"Tiểu nhị?"
"Cha mẹ có đến không? Anh trai cháu đâu? Còn cả chị dâu của và đứa nhỏ nữa? Họ ở đâu?"
Gia đình Tỏa Trụ, con cái đều kết hôn sinh con, khi đám quỷ binh càn quét, bọn họ không ở cùng Lý Như và Xuyên Trụ, mà lại đi thôn Đông Bình, nhưng quỷ binh chiếm thôn Cốc Đôi, thì cũng không nghỉ ngơi mà phái một đội binh đi đánh thôn Đông Bình.
Thôn Đông Bình không giống thôn Cốc Đôi, có Phong Hỏa đài có thể quan sát mọi thứ, cho dù người của thôn Cốc Đôi có đi báo tin, thì bên đó cũng không có mấy người tin tưởng, kết quả là những gia đình kia đều gặp nạn.