Chương 178
Chương 178Chương 178
Có thể nói cả nhà Tỏa Trụ chưa từng có bữa cơm an ổn nào ở thôn Đông Bình, bọn họ chỉ có thể đi theo người dân thôn Đông Bình hoảng hốt chạy về phía Đông, thôn Đông Bình là thôn gần tỉnh Hà Đông nhất, dân làng đi đến thị trấn Hà Đông, so với đi Hà Tây bên này thì thuận tiện hơn nhiều, nhóm người Tỏa Trụ đi nương tựa nhà người thân, đi về thôn nhỏ bên cạnh Hà Đông, cả nhà Tỏa Trụ cũng đi theo hướng về phía Hà Đông, hai tháng trôi qua, không có tin tức gì về gia đình Tỏa Trụ, bất thình lình nhảy ra Lão Nhị, trong lòng Lý Như không nhịn được hốt hoảng.
"Cô ơi, hu hu hu... Mất hết rồi!"
Những người đó cúi mặt xuống, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc.
Mặc dù năm nay có người chết cũng không phải là một điều hiếm hoi gì, nhưng việc mọi người cứ nối gót nhau ra đi cũng đủ làm cho lòng người trở nên lạnh lẽo.
Dân làng đào rau dại xung quanh cũng dừng lại, xúm lại, miệng tám miệng mười hỏi Lý Tiểu Nhị.
Lý Tiểu Nhị lại ôm đầu khóc thảm thiết, làm sao còn tâm trí mà chú ý đến việc trả lời, vẫn là Lý Xuyên Trụ nghe thấy tiếng nói, từ trong nhà chạy ra, đưa cháu trai cũng khốn khổ không khác mình bao nhiêu về nhà.
Uống một chén nước ấm rồi lau mặt, găm bánh rau dại lý Như lấy tới, lúc này Lý Tiểu Nhị mới ngắc ngứ kể lại chuyện nhà mình chạy ra khỏi thôn Đông Bình.
Thì ra, cả gia đình Lý Tỏa Trụ đi theo nhà thông gia đến thôn nhỏ của Hà Đông cách đó hơn mười dặm, địa thế của thôn nhỏ kia của Hà Đông có chút hẻo lánh, nghĩ rằng khả năng cao quỷ binh Nam Đảo sẽ không qua được, ai ngờ chưa gặp quỷ binh Nam Đảo đã gặp phải thổ phi!
Nhà Lý Tỏa Trụ ở thôn Cốc Đôi không phải là người giàu nhất nhưng cũng tính là số một số hai, tài sản của nhà họ Lý vốn phong phú, Lý Tỏa Trụ lại là con lớn, lúc chia nhà đa số đều thuộc về Tỏa Trụ, bây giờ chạy trốn, cả nhà Lý Tỏa Trụ tuy rằng cũng cất giấu chút đồ đạc, nhưng những thứ đáng giá không nỡ bỏ khỏi người thì đều mang theo.
Mang theo hay không, không quan trọng, quan trọng là đã bị lộ.
Nếu là người trong thôn thì còn ngày ngày đụng mặt không thể làm quá tuyệt tình, nhưng nhóm người Tỏa Trụ là người ngoài thôn, còn có vẻ rất đáng sợ, cái thôn nhỏ kia có tên vô lại chạy tới báo tin cho đám cướp, tên cướp kia làm việc rất cẩn thận, không cướp đoạt một cách ngang ngược, mà là thừa dịp lão già Lý Tỏa Trụ đơn độc, trói anh ấy về làm con tin. Đám cướp kia biết được đại khái gia sản của nhà họ Lý, nên phái người đi thông báo rằng nếu muốn giữ mạng cho anh ấy thì đem hai trăm đồng bạc đến để chuộc người, bằng không thì chờ nhặt xác cho anh ấy đi.
Cả gia đình nhà họ Lý cũng không quá hoảng hốt vì số tiền bọn họ đem đến cộng lại thì cũng được hai trăm đồng bạc!
Nhưng cũng có nàng dâu trong nhà có tính toán riêng, cảm thấy không thể vì một ông già mà vét sạch tài sản trong tay, đến lúc người được thả ra thì lấy tiền đâu ra mà sống?
Cuối cùng còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận, cô con dâu cả mới nhân cơ hội này gói ghém tài sản riêng rồi dẫn theo đứa con nhỏ nhất bỏ chạy.
Những người còn lại loạn hết cả lên, cũng không ai đi tìm cô ta, chỉ có thể để cô con dâu cả tự rời đi, vẫn là hai người con lấy hết tài sản ra để đi cứu cha mình.
Tên thổ phỉ kia cũng coi như giữ lời, lấy được hai trăm đồng bạc thì quả nhiên thả Lý Tỏa Trụ ra, Tỏa Trụ ở chỗ thổ phỉ liên tục sợ hãi, trên người đã hơi suy yếu, đến lúc đi ra còn nghe được mấy chuyện như này thì phun một ngụm máu, trận bệnh làm anh ấy nằm liệt giường chưa đến ba ngày thì mất.
Tỏa Trụ không còn, bà vợ mới nhớ đến ngày họ đi chạy nạn Xuyên Trụ đã khuyên ngăn Tỏa Trụ, nhưng cô ấy không chịu nghe.