[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 179

Chương 179 Chương 179Chương 179

Kết quả cả nhà ở đây bị đuổi chạy tới chạy lui, bây giờ cũng chẳng còn là nhà, ông nhà cũng mất, nhất thời nghĩ không thông đã treo cổ tự vẫn.

Người lớn trong nhà đã không còn, anh cả dẫn theo em trai đi tìm vợ, lão nhị cũng hận chị dâu cả không hiểu đạo lý không để ý người lớn trong nhà, anh em hai người tách ra, thôn nhỏ của Hà Đông kia nhất định là không thể ở lại được nữa, Lão Nhị mang theo một nhà ba người, nghe người ở thôn Đông Bình nói, quỷ binh Nam Đảo chiếm thôn Cốc Đôi và ở lại đó cho nên cũng không dám trở về thôn mình, đành phải đi theo người chạy trốn về phía Đông, rời khỏi vùng núi này, đi đến đồng bằng Hà Đông...

Trên đường đi đến thôn đồng bằng Hà Đông, thì mấy thôn trên đường đó mười cái thì có chính cái không có người ở, gia đình Lão Nhị không dám ở lại lâu, trên đường ăn một ít rau dại rễ cỏ, đi thẳng đến Cẩm Châu, tỉnh Huy Sơn.

Cẩm Châu ngược lại không có hạn hán, cũng không bị quỷ binh chiếm, vẫn là địa bàn do tổng thống quản lý, nhưng dọc theo đường đi, nạn dân từ hai tỉnh Hà Đông và Hà Tây tới rất nhiều, trong thành thị hình thành nên từng nhóm xin ăn, bây giờ những người tị nạn có muốn tìm một công việc để có miếng cơm ăn cũng không dễ dàng, có ông chủ kia muốn kiếm một nhân công thì lập tức có mấy chục người đi ứng tuyển, có lúc chỉ bởi vì tranh giành công việc mà còn đánh chết người, cả nhà của Lão Nhị cố gắng chống đỡ giữ chút hơi tàn, còn nghĩ đến nơi rộng lớn thì có thể ăn uống nhưng ai ngờ đến nơi cũng không khá hơn là bao, chút hơi tàn này cũng gần dứt rồi.

Một ngày nọ, vợ của Lão Nhị mới về nói với anh ấy, gia đình mà cô ta đi xin cơm rất giàu có, có thể xem là địa chủ, lão địa chủ và vợ ông ta đã năm mươi tuổi, trong nhà có năm đứa con gái, không có đứa con trai nào, bà vợ đó nhìn trúng dáng người của cô ta bảo nhìn có vẻ rất biết đẻ, hỏi vợ của Lão Nhị có muốn ở lại làm vợ nhỏ cho nhà bà ta không?

Vợ của Lão Nhị đó giờ đều được sống khá tốt, nhưng dọc theo đường đi chịu đủ khổ sở, thấy nhà bị quỷ binh Nam Đảo chiếm lấy, không về được, đàn ông ở trong thành Cẩm Châu này cũng không tìm được đường sống, sớm muộn gì cả nhà cũng chết nên bàn bạc cùng Lão Nhị, cô ta ở lại làm vợ nhỏ dẫn theo đứa con rồi thương lượng với lão địa chủ, cho Lão Nhị một chút lương thực, tốt xấu gì cũng phải sống trước đã, chuyện khác tính sau.

Đến nước này thì Lão Nhị còn có thể nói gì nữa? Đành phải đồng ý, vợ Lão Nhị đi nói với nhà kia, nhà kia cũng đồng ý, chẳng qua là họ có một điều kiện, muốn Lão Nhị cầm lấy năm cân lương thực rồi rời khỏi thành Cẩm Châu, nếu không lỡ bà vợ nhỏ này còn qua lại cùng người đàn ông khác ở bên ngoài thì ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?

Lão Nhị không còn vợ con bên cạnh, mang theo một túi mì ngô, cũng không có chỗ để đi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là trở về, thầm nghĩ cho dù chết ở nhà cũng không bao giờ chạy ra ngoài nữa, ở bên ngoài còn khó sống hơn cả thôn Cốc Đôi!

Khi anh ấy trở về huyện Thấm Thành, trên đường còn gặp một thiếu niên Hà Đông, hai người kết bạn hỗ trợ nhau đi về lúc đi đến thôn Đông Bình, nghe nói quỷ binh Nam Đảo đã đi rồi, Lão Nhị vô cùng kích động, không nghĩ được gì nhiều, lập tức chạy về thôn.

Tú Anh vợ của Xuyên Trụ đang nấu cháo làm đồ ăn trong bếp, mở vại rồi mở túi gạo ra, cẩn thận lấy ra một nắm gạo, suy nghĩ chốc lát lại thả về nửa nắm, rồi thả nửa nắm gạo vào nồi, nghe trong nhà Lão Nhị vừa nói vừa khóc, Tú Anh bĩu môi.

Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước làm vậy chỉ?

Hai trăm đồng bạc!
Bình Luận (0)
Comment