[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 210

Chương 210 Chương 210Chương 210

Bỗng nhiên Đại Lâm xoay người bỏ chạy, cuối cùng cậu không nhìn mẹ và chú ba của mình và cả đứa bé nữa, dù cho nghe thấy tiếng mẹ kêu tên mình cũng làm như không nghe thấy...

Lý Như ngẩng đầu nhìn trời, đã tới trưa rồi.

"Hai người kia vẫn chưa về, thôi mình cứ ăn trước đi, chừa lại trong nồi cho họ là được rồi."

Mà cho dù cô và Miên Hoa có thể để bụng đói chờ hai người nọ nhưng trong nhà vẫn còn đang có khách đó!

Cả sáng nay bác sĩ Đỗ đã tiếp năm sáu bệnh nhân cũng thấm mệt rồi.

Ba người đang ngồi dùng cơm quanh bàn ăn nhỏ thì Tiểu Lan hớt hải chạy vào. "Mẹ! Đại Lâm về chưa?"

Lý Như buông đũa: "Chưa về? Sao thế?"

Tiểu Lan kể lại đầu đuôi câu chuyện, vừa nói vừa múa múa tay, dậm chân phụ họa: "À, mẹ của Đại Lâm kết hôn lần thứ ba rồi còn sinh em trai cho anh ấy. Đại Lâm thấy thế thì không nói gì mà chạy về thôn của chúng ta!"

Thật ra Tiểu Lan không thấy chuyện này quan trọng lắm, trong thôn có rất nhiều người tổ chức đám cưới đến lần thứ hai, thứ ba. Năm trước, có phải Tiểu Kiến còn cưới một góa phụ bên thôn Đông Bình không?

Đương nhiên, mỗi người sẽ nhìn nhận vấn đề một cách khác nhau, nếu mẹ cô bé cũng kết hôn đến lần thứ hai thì cô bé cũng không vuil Trước đây cô bé có một cuộc sống gia đình rất tốt đẹp, không thiếu cái gì, không hiểu sao nhiều người lại muốn cô bé thông cảm với người đó... Khụ, nghĩ xa quát!

Tiểu Lan vỗ tay một cái rồi kêu lên: "AI Con biết rồi nè, chắc chắn là Đại Lâm đã đến chỗ của Tiểu Quang rồi! Để con đi tìm anh ấy!"

Lý Như bắt lấy Tiểu Lan đang toan chạy đi: "Được rồi, con cứ ăn cơm trước đi, ăn xong rồi bưng chén cơm qua cho Đại Lâm saul"

Mấy chuyện đơn giản như này ai cũng hiểu, nhưng đến lượt con bé lại này lằng nhằng mãi mới thông.

Trước đó Lý Như vẫn luôn lo cho Đại Lâm, nhưng giờ tảng đá trong lòng cũng rơi xuống rồi, kết cục của người nhà họ Cao cũng không khác mấy so với nghe kể lại.

Tiểu Lan nhanh tay ăn xong cơm của mình rồi lập tức vội vàng bới một chén cơm lớn, sau đó bưng đến nhà chú của mình.

Cả quá trình đều lọt hết vào mắt bác sĩ Đỗ, cô ấy hỏi Lý Như: "Chị bình tĩnh ghê đó!"

Dường như cô không hề sợ mẹ của Đại Lâm trở về sẽ mang Đại Lâm đi mất, dường như cũng hề ngạc nhiên khi thấy mẹ và chú ba của cậu kết hôn vậy.

Tuy biết rằng việc em chồng cưới chị dâu là chuyện không mấy hiếm thấy nhưng nếu người bình thường mà nghe đến thì vẫn hơi giật mình.

"Ba bốn năm đại nạn kia chúng tôi ở đây còn có rau dại để lấp bụng, nếu ra ngoài e rằng ngay cả rau dại cũng không có mà ăn thì làm sao mà sống nhàn hạ cho được? Chú ba và mẹ của Đại Lâm có thể sống được tới giờ cũng không dễ dàng gì, đều là người từ bên ngoài đến về ở chung một nhà, ở bên ngoài cũng không dễ sống như vậy."

Điển hình như là thôn Cốc Đôi, tuy là vì thôn Cốc Đôi giáp với thôn Hà Đông nên có không ít nhà kết thông gia với bên thôn Hà Đông, nhưng còn giờ thì những người bên thôn Hà Đông muốn tới thôn Cốc Đôi trụ cũng khó, huống chỉ những người ở thôn Cốc Đôi muốn đi đến nơi xa như huyện Trường Bình? Tiếng địa phương của huyện Trường Bình không giống như tiếng của thôn Cốc Đôi! Chỉ cần người đó mở miệng thôi thì đã biết ngay là người miền ngoài.

Bác sĩ Đỗ gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.

Tuy đau khổ thì đau khổ nhưng thực tế và vẫn là thực tế, sau hai ngày sa sút tỉnh thần thì Đại Lâm đã tỉnh táo lại và tiếp tục làm việc như bình thường, Tiểu Quang và Tiểu Xuân kéo cậu đi xem buổi kịch mới, cậu cũng đi xem, người khác người nói với cậu cậu cũng cười nói lại, tóm lại dù không thấy được nhưng trong lòng vẫn còn rất khó chịu.

Tới ngày thứ năm, Khổng Liên Thúy ôm con đến nhà Lý Như.
Bình Luận (0)
Comment