[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 212

Chương 212 Chương 212Chương 212

Ví dụ như con trai thì lúc nào cũng phải cưới một góa phụ có đất đai vườn tược, con gái thì phải làm vợ kế cho một gã ông già vừa có tiền vừa có quyền gì đó.

Tim Tiểu Xuân đập mạnh, dù cha mẹ mình yêu mình như vậy nhưng có lẽ nhà cậu bé nghèo quá, nhỡ đâu...

Lúc thì cậu bé sợ người ta quá gây gắt, lúc thì tò mò không biết cô bé trông như nào, cậu bé lo lắng đến tận mấy ngày, sau đó cậu bé đến nhà thím Nhị Mai, thím Nhị Mai nhìn là biết cậu bé có điều muốn nói nên hỏi đôi ba câu.

Lúc này Tiểu Xuân mới do dự nói ra khúc mắc trong lòng mình, Lý Như cười: "Sao cháu không tự mình đi xem thử đi?"

Tiểu Xuân ngượng ngùng moi ngón tay, khuôn mặt nhỏ vốn đã khó chịu lại càng tối sầm hơn: "Cháu đi đến đó một mình thì người ta chả hiểu ngay cháu đi qua làm gì rồi."

Mọi người trong sân cười ầm lên.

"Thế không biết đi cùng với người khác à? Cháu bảo cháu đi qua sông Đông để đến chợ ở thị trấn nên tiện đường rẽ qua là được."

Lời nói của Lý Như làm mắt Tiểu Xuân sáng lên, tình cờ vào thứ ba có một buổi họp. chợ ở thị trấn gần sông Đông, Tiểu Xuân dẫn Đại Lâm đi xuống sông Đông. Lúc trở về Tiểu Xuân cười toe toét, khoe ra những chiếc răng trắng đều mà cười hì hì, chắc chắn là cậu bé đang cảm thấy rất vui.

Lý Như hỏi Đại Lâm: "Cô bé kia thế nào?"

Đại Lâm gãi đầu: "Cháu không để ý lắm, chắc cũng được, mỗi tội trông hơi giống thím Hồng Hà..." Lý Như hơi bất ngờ một tí, lại còn... giống thím Hồng Hà... câu đánh giá này nghe hơi sai sai thì phải...

Dù gì thì gu của bọn trẻ ai mà biết được, miễn Tiểu Xuân hài lòng là được rồi, gia đình mà ở bên thôn cạnh sông Đông gả con bé qua đây chính là gia đình mẹ đẻ của ông nội tương lai của Lý Như.

Khi còn nhỏ, cuộc sống của ông ngoại Lý Như không tốt đẹp cho lắm, khi ông là một đứa trẻ con, mẹ ông mất sau khi sinh đứa thứ hai, thế rồi Tiểu Xuân lại phải lấy thêm vợ, người vợ này lại sinh ra con gái, ông ngoại bỏ nhà ra đi để "làm thuê" ở công xã với chức danh người trực tổng đài. Cái tên tuy nghe khá hay nhưng thật ra công việc của ông chỉ là nghe điện thoại, ai gọi đến thì đi làm việc vặt cho họ, lúc đó ông mới mười ba tuổi.

Lý Như được bà ngoại nuôi nấng từ nhỏ, được nghe cụ bà kể lại những câu chuyện xưa, dù là chuyện của gia đình bà ngoại hay chuyện của Đại Lâm và gia đình Tiểu Xuân thì cụ bà đều kể cho cô, còn bà ngoại thì được bà cố Lý Mai nuôi dạy nên những câu chuyện ấy được truyền cho thế hệ tiếp theo ngày càng nhiều, ngày càng có thêm chuyện để kể.

Ngày xưa trong gia đình của Đại Lâm, vì mẹ của cậu bé tái hôn nên bà không thân thiết được với cậu bé như trước, mỗi tội hai nhà lại không ở cùng một thôn nên bà ngoại không biết nhiều lắm.

Cho nên Lý Như chỉ biết một chút về chuyện gia đình Tiểu Xuân thôi, may mà bà ngoại sống cùng thôn với ông ngoại từ nhỏ nên mới biết, nếu không ông ngoại mất sớm, không kể chuyện gia đình cho Lý Như thì đến cả mấy chuyện chung chung Lý Như cũng không biết.

Mẹ của ông ngoại mất sớm thành ra không có lấy một bức ảnh của bà, bất ngờ làm sao, không lâu sau Lý Như lại có thể tận mắt xem được gương mặt của cụ bà.

Trời chạng vạng tối, Tiểu Lan và Đại Lâm nối đuôi nhau đi vào nhà chính.

Lý Như đang cầm trên tay một cuốn sách nhỏ đọc một cách chăm chú cạnh ngọn đèn dầu.

Tập sách này được làm bằng giấy các-tông ố vàng, bên trên in những chữ bút mực to bằng hạt đậu, không những tỏa ra mùi mực hôi mà mực còn có thể dây ra tay. Bìa của cuốn sách được làm từ da, vẫn còn những chữ Hán phồn thể to. Trên đó viết, sổ tay phụ khoa cho người mới.
Bình Luận (0)
Comment