[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 51

Chương 51 Chương 51Chương 51

Ước chừng trăm năm trước cũng là chuyển từ huyện Ngô Đồng tới, họ tìm kiếm ở huyện Thấm Thành này một sơn cốc nhỏ cực kì thích hợp cho việc an cư lạc nghiệp, lưng tựa vào núi cao, mặt hướng đường bằng, phía tây giáp với một hang động đá vôi, dưới chân là một con suối, nước suối ngọt ngào, dưa hấu và lương thực tưới nước này cũng ngon hơn những nơi khác, ngoại trừ việc nơi này hơi nhỏ, về cơ bản không có khuyết điểm gì, lại nói đến nhà họ Đoàn ở Nam Lĩnh cũng được hưởng lợi ích của nước suối, nhưng Nam Lĩnh ở trong rừng sâu núi thẳm, giao thông thôn Tiểu Cao lại thuận tiện. Con đường từ thôn Tiểu Cao đi tới huyện thành rất gần, đâu đó chỉ có mấy chục dặm!

Thôn chung quanh nhắc tới nhà lão Cao đều là giọng điệu hâm mộ. Có thể không hâm mộ sao? Làng nào có nước ăn uống thuận tiện hơn thôn Tiểu Cao nữa?

Nhà nào có nhiều thanh niên trai tráng như nhà lão Cao?

Hai vợ chồng nhà lão Cao sinh một lúc năm đứa con, đều trưởng thành nên người.

Con cả Cao Hữu Đức, con thứ Cao Hữu Tài, con thứ ba Cao Hữu Lương đều đã lấy vợ.

Con dâu lớn sinh ra ba người con trai, con dâu thứ hai và con dâu thứ ba cũng sinh con trai.

Con thứ tư và thứ năm đều là những người có năng lực, đều đã đặt hôn sự, nghe nói cũng sắp có hỷ sự.

Người một nhà như vậy, xem như cả thôn chỉ có một nhà họ, không ai dám xem thường bắt nạt.

Ruộng đồng của nhà lão Cao tốt, nước tốt, lương thực thu hoạch rất nhiều, cuộc sống dễ chịu, phụ nữ trong nhà đều không cần xuống ruộng làm việc, đàn ông làm hết, ngoại trừ đủ nhân lực, nhà họ còn có trâu bò!

Tất cả phụ nữ nhà họ Cao do mẹ chồng quản lý, phân công các loại công việc nhà, trông trẻ con, nấu cơm nấu nước, dệt vải, thật sự rất ngay ngắn rõ ràng, không hề rối loạn!

Đàn ông làm xong việc về nhà, lập tức có cơm sẵn để ăn, có quần áo sạch sẽ để thay.

Cuộc sống này, thật sự không khác gì địa chủ.

Bức tranh phong cảnh Đào Nguyên nông gia này, lúc Lý Như còn nhỏ, bà ngoại luôn nói cho cô biết.

"Thím Nhị Mail Thím! Cá có thể ăn được chưa?"

Lý Như ngồi đó suy nghĩ chuyện xưa, ngẩn người không để ý lửa, vẫn là do nhóm trẻ con chảy nước miếng bên cạnh nhắc nhở cô.

Lý Như vội vàng chia cá nướng xong cho các cậu bé, khi đến Đại Lâm, Lý Như giả vờ hỏi một câu tùy tiện.

"Đại Lâm, đất nhà các cháu không hạn hán chứ?"

Đại Lâm đang muốn há miệng, nghe xong lời này thì hơi sửng sốt, suy nghĩ một lúc mới nói: "Cũng hạn hán, ngày nào ông cháu cũng dẫn theo bác cháu đi gánh nước tưới đất."

Trước cửa sau hè thôn Tiểu Cao đều là suối, kể cả một con suối cạn thì cũng có một con suối khác, nghĩ cũng biết hạn hán không tới đâu, lao động nhà họ Cao lại nhiều, gia sản phong phú, số lương thực dự trữ kia ước chừng kha khá, chỉ riêng khí sắc của hai cậu bé là có thể nhìn ra được, so với thôn Cốc Đôi mạnh khỏe hơn rất nhiều.

Thế nhưng, lương thực dự trữ nhiều, có phải là chuyện tốt?

Từ khi xuyên qua, Lý Như rất muốn hét to với những thôn dân mà cô gặp được: Đại hạn vẫn còn một năm, sắp tới có nạn châu chấu, thổ phỉ, nạn sói, còn có quỷ binh Nam Đảo!

Tìm mọi cách để giấu lương thực, tránh tai họa đi!

Nhưng nếu cô thật sự nói vậy, sao thôn dân có thể tin? Không chừng cô còn bị coi là yêu tỉnh nhập thân bị tiêu diệt trước.

Lý Như nghẹn một bụng lời nói đến mức khó chịu, đành chuyển hướng ánh mắt nhìn xa xăm.

Những tảng đá xanh lớn ở bãi sông bị dòng nước cuốn trôi thành những viên sỏi to nhỏ, tỏa sáng bóng loáng, dưới ánh mặt trời chúng trở thành những mảnh hoa trắng, đi qua bãi đá là bãi cát, Lý Như nhìn thấy trên bãi cát, có từng đàn sâu nhỏ, từng con từng con nhảy nhót, như thể diễn tập trận pháp rất náo nhiệt.

Ôi, cũng chỉ có những con sâu nhỏ này, mới không cần sợ châu chấu, thổ phi, sói đói, quỷ binh!

Ơ, chờ đãi
Bình Luận (0)
Comment