[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 52

Chương 52 Chương 52Chương 52

Ánh mắt Lý Như đột nhiên mở to, đứng bật dậy.

Mấy đứa nhỏ không biết là chuyện gì xảy ra, có mấy đứa đang gặm thịt cá cũng đứng lên theo.

"Thím à, đó là côn trùng nhỏ, bây giờ vẫn còn bé, chờ chúng nó nhảy xuống nước, sẽ biến thành cá con đó!"

Có cậu bé 'kiến thức rộng' phổ cập khoa học đen cho Lý Như, Lý Như nghe xong trong lòng câm nín.

Cái gì mà nhảy xuống nước biến thành cá con, đây là ấu trùng của châu chấu!

"Mẹ? Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Lan nhìn sắc mặt Lý Như không đúng, chạy tới kéo tay Lý Như.

Miên Hoa cũng lo lắng nhìn mẹ. "Những con sâu này là châu chấu! Chờ đến khi lớn lên sẽ gây họa cho cây trồng!"

Lý Như cảm thấy tuy rằng không thể dự đoán trước như phù thủy, nhưng nếu đã gặp được, phải nói vài câu nhắc nhở, lỡ như mấy cậu bé này nghe lọt tai thì sao?

"Thím đừng sợ, bãi sông không có ruộng, cũng không có hoa màu, những con sâu này không bò cao như vậy đâu! Cách thôn chúng ta vẫn còn xa!"

Tiểu Xuân ăn nhanh nhất, cậu bé ném xương cá và cành cây đã ăn xong vào trong đám châu chấu nhỏ, những con châu chấu xếp hàng ngay ngắn đều nhảy loạn khắp nơi, đội hình vuông vắn lập tức bị phá vỡ.

Mấy cậu bé nhất thời đều cảm thấy rất thú vị, cũng học Tiểu Xuân, cầm cành cây trong tay hoặc nhặt đá ném vào trận diện côn trùng.

"Châu chấu lớn lên có thể bay, nếu mấy vạn mấy trăm ngàn châu chấu tụ tập cùng một chỗ, vậy khi bay trên trời sẽ không khác gì mây đen trước khi mưa... Có thể che khuất mặt trời, bay đến đâu, gặm lá xanh không còn một mảnh, khi trời hạn hán, châu chấu này càng nhiều."

Trong lòng Lý Như sầu lo, nhưng cũng không kìm lòng được mà nhặt đá lên đập châu chấu.

"Côn trùng xấu xa! Sao chúng mày lại ăn cây trồng! Giết chúng đi!"

Những tảng đá của bọn nhỏ ném qua như một trận mưa, trong nháy mắt giết chết mấy chục con châu chấu nhỏ, nhưng bãi sông này quá lớn, quá dài, hơn nữa châu chấu kia chủ yếu là bay tới từ Hà Đông... Trong thời hiện đại, có một bộ phim làm về thiên tai lớn ở Hà Đông, Lý Như cũng bởi vậy mà tra xét các tài liệu lịch sử có liên quan, lúc này mới phát hiện, thì ra đây là năm hạn hán trong lời của bà ngoại! Mấy chục con, mấy trăm con, nhưng cũng chỉ là gợn sóng nhỏ trong con sông lớn, có một ít biện pháp đối phó trong lòng còn hơn không.

"Châu chấu cũng giống như sâu bướm, thích đâm đầu vào lửa, nếu ngộ nhỡ một ngày nào đó châu chấu bay đến thôn chúng ta, muốn bảo vệ hoa màu, có thể đốt mấy đống lửa ở trên mặt đất, lúc châu chấu kia nhào tới, ta hãy dùng hết sức quật chúng bằng cành mận gai!"

"Ơ, thím Nhị Mai ơi, châu chấu thích đâm đầu vào lửa, vậy sao chúng ta đốt lửa ở đây chúng lại không nhào tới?"

Lý Như đang nhân cơ hội này âm thầm phổ cập kiến thức cho mấy đứa nhỏ, lén lút lau mồ hôi: "Cánh châu chấu còn chưa mọc xong, hơn nữa dưới ánh mặt trời lớn này, ánh lửa cũng không lộ ra được."

Lý Như sống hai mươi mấy năm cuộc đời, cũng chưa từng thấy qua châu chấu! Tất cả kiến thức đó là của Baidu.

"Ồ ra là thế!"

Bọn nhỏ ngược lại không hề phát giác sự sợ hãi lộ liễu của Lý Như, đều nhao nhao gật đầu tỏ vẻ tri thức.

"Châu chấu kia ấy, còn có thể ăn được!"

"Hả2"

Bọn nhỏ đều kinh ngạc kêu lên: "Con sâu xấu xí kia còn có thể ăn á! Thím Nhị Mai không phải lừa gạt chúng cháu chứ?"

"Có thể ăn, nhỏ thế này không có thịt, đương nhiên không ăn kiểu gì được, chờ lớn lên, châu chấu kia có thịt, nướng trên lửa cũng rất thơm. Nhưng có người không thể ăn châu chấu, vậy thì có thể ăn thử một chân trước, nếu không sao thì có thể ăn tiếp, còn nếu buồn nôn thì không được..."

Những đứa trẻ rất kinh ngạc, chúng bị cuốn hút bởi những thứ chúng vừa nghe được.

Bình thường không thấy thím Nhị Mai đến dưới tàng cây hòe lớn, nhưng hôm nay nói chuyện còn dễ nghe hơn là kể chuyện cổ!
Bình Luận (0)
Comment