Chương 65
Chương 65Chương 65
Lý Như cùng hai cô con gái làm quần quật cả một đêm, rồi lại thêm gần cả ngày hôm sau, mới xem như xong xuôi.
Đấm đấm lưng, đứng trong sân nhìn đám sâu đã được phơi khô, trong lòng Lý Như cảm xúc lẫn lộn.
Loại nguyên liệu này, đặt tại một số điểm du lịch ở thời hiện đại, chiên qua một lần, lại thêm chút gia vị, đều là tính bằng tiền đấy, mấy thứ này thể nào cũng bị những người có tâm hồn ăn uống trong nước đánh giết cho đến khi thành mâm cơm Trung Quốc, mà lúc này, chúng lại là thứ lấy mạng người!
"Mẹ, hai chúng con đi bắt bọ nhé."
Tiểu Lan và Miên Hoa thấy xong việc rồi, cũng không nhàn rỗi, mỗi người cầm theo một cái giỏ chuẩn bị đi tìm nguyên liệu. Bây giờ mọi nhà cũng chẳng còn dư thừa gì trong ruộng, trừ gánh nước cũng không có gì để làm, nên việc lên núi bắt những con bọ có thể ăn đã thành việc công việc trong cuộc sống hằng ngày của già trẻ lớn bé.
Lý Như dặn dò hai câu, nói bọn họ đừng đi quá xa, cứ đi theo thôn dân, hai cô nhóc giòn giã đáp lại rồi mới ra ngoài.
Lý Như ngồi cạnh rèm châu chấu dài dẳng dặc, lâm vào trầm ngâm. Nạn châu chấu đến rồi, tuy rằng bọ có thể ăn được, nhưng đa số các nơi ở hai tỉnh Hà Tây Hà Đông, lương thực lại càng khan hiếm hơn, ở nông thôn cũng không có lương thực dư thừa, trăm họ bá tánh trong thành lại càng hơn như thế? Dưới cơn đói, chuyện gì cũng có thể làm...
Ban đầu những đứa trẻ có thể trạng yếu ớt đều không sống nổi, còn những người khỏe mạnh, không phải vì lánh nạn mà thành dân lưu lạc không có chốn về, thì là kết bè kết phái, thành lập nhóm để làm việc kiếm sống mà không cần tiền vốn.
Hôm qua vừa ngừng nạn châu chấu, nhóm thổ phỉ sợ là vẫn chưa được tổ chức, nhưng cũng không còn bao lâu nữa!
Thôn Tiểu Cao!
Trai tráng trong thôn Tiểu Cao nhiều, nhưng nhiều thế nào thì cũng là trai tráng của một gia tộc lớn, làm sao ngăn cản nổi bọn thổ phỉ vô cùng hung ác?
Còn nhớ khi xưa lúc bà ngoại kể chuyện cho Tiểu Lý Như, nói rằng nhà họ hàng của bà (cũng là nhà Đại Lâm), vốn là tự cung tự cấp, cả gia đình trải qua một cuộc sống tốt đẹp, ai biết được cả thôn chỉ có một nhà gặp phải thổ phỉ, cả nhà cửa nát nhà tan, lương thực dự trữ mất hết không còn gì.
Đại Lâm sốt đến không đi được, cha mẹ cậu bé cũng không còn cách nào, đành phải chọn gánh vác, một đầu thì đảm đương một đứa nhỏ, ngậm đau thương bỏ đứa lớn lại ở quê nhà, chạy nạn về hướng bắc.
Vốn tưởng rằng Đại Lâm sống không nổi nữa rồi, ai biết được trong bốn người chạy nạn, cuối cùng chỉ còn mẹ cậu bé trở về.
Cha cậu chết đói trên đường, mẹ cậu hết cách rồi, đành mang hai đứa con gửi cho người khác để tìm đường sống, đứa con trai còn bị đổi với một đấu gạo kê đã sinh sâu mọt, mình thì ra ngoài ăn xin, tốt xấu cũng sống qua được hai năm, lúc về quê còn tưởng rằng ba đứa con chẳng còn đứa nào, hoảng loạn phát hiện, con trai lớn vẫn còn đây, đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện này!
Hóa ra Đại Lâm còn có cơ hội khác, trời không cắt đứt đường sống của cậu bé, sống sót trong thời buổi loạn lạc này. !
Lý Như muốn cứu vãn thôn Tiểu Cao. Mặc dù nói nếu như thôn Tiểu Cao có khả năng chống lại bọn thổ phỉ thì cha mẹ của Đại Lâm cũng sẽ không mang theo hai đứa trẻ đi lánh nạn, số mệnh của những người dân trong thôn Tiểu Cao cũng sẽ thay đổi, nhưng không thể nói chính xác được Đại Lâm sẽ không cưới tiểu Lan... tạo nên một nghịch lý chứ không nhất định chính là Lý Như.
Nhưng điều khiến cho Lý Như rõ ràng biết sẽ phát sinh thảm cảnh tan cửa nát nhà mà vẫn khoanh tay đứng nhìn, không làm gì cả, vậy tức là cũng không thể vượt qua được rào cản ở trong lòng.
Nhưng chủ ý của Lý Như là quyết định sẽ giúp đỡ, ở thời hiện đại bất kể là trí tuệ hay là thể chất thì Lý Như cũng chỉ là một người có trình độ bình thường.