Chương 91
Chương 91Chương 91
Cho dù có như thế nào thì cô cũng phải thử một lần, xem liệu cô có thể khiến Toàn Hữu cảm thấy sợ hãi và từ bỏ việc làm vô đạo đức này hay không. Hai vợ chồng vẫn còn chưa có phản ứng gì, sắc mặt của Toàn Hữu đã trở nên tái nhợt.
"Nhị Mai, có phải là cô đang nằm mơ hay không! Từ chỗ chúng ta đi vào thành phố làm sao có thể dễ dàng như vậy được? Chỉ cần vào thành phố là mỗi người phải trả mất hai tệ, rõ ràng là có thể để dành đó để tiết kiệm, tại sao lại phải uổng phí giao tiền cho người khác? Nếu như bạn của tôi không đáng tin, tôi cũng không dám giới thiệu với mọi người, mọi người đều là người trong thôn, làm chuyện thất đức như vậy làm sao mà sau này mọi người không đến tìm tôi để gây phiền phức được?"
Lý Như thầm nghĩ, người đã làm những chuyện thất đức này thì chắc chắc trên tay đã dính không biết bao nhiêu mạng người rồi!
Những năm đói kém, người dân trong thôn chỉ biết bỏ chạy để thoát thân, mặc dù không truy cứu nhưng những chuyện này thì cô vẫn còn nhớ. Sau khi nhà nước mới được thành lập thì các thế lực phong kiến phản động còn sót lại đều đã bị quét sạch, những kể nội gián không bị mọi người vạch mặt nhưng bị chính quyền mới kết án tử hình! Tất cả tài sản đều bị tịch thu và người vợ của anh ta cũng tái hôn...
"Anh Toàn Hữu, anh không thể nghĩ như vậy được, anh là người cùng quê hương với chúng tôi, ai lại không tin anh chứ? Có một câu nói như thế này, một vị hòa thượng có thể chạy trốn ra khỏi chùa được không? Tôi đang nghĩ những đứa trẻ trong thôn của mình chưa bao giờ đi quá xa nhà, lại rất nhát gan, nếu như khi tụi nhỏ vào thành phố sợ hãi thì phải làm sao? Có cha mẹ bên cạnh cũng tốt hơn..."
Toàn Hữu càng cố phô trương thanh thế thì Lý Như càng tin rằng anh ta đang chột dạ.
Mặc dù trên mặt vẫn đang tươi cười, nhưng cô vẫn nhất quyết thuyết phục cha mẹ của Nhị Đản đi theo cậu vào thành phố.
Trương Hồng Hà ở bên cạnh nhịn một hồi lâu.
Cô ta vừa nghe Toàn Hữu và Lý Như nói chuyện qua lại, cô ta cảm thấy rất lạ, từ trước tới giờ Lý Mai chưa bao giờ biết nói chuyện như vậy cả. Lúc này cô ta cũng gật đầu: "Đúng vậy, con trai đi xa người mẹ sẽ lo lắng, hai anh chị cũng thường xuyên tới thăm đi, như vậy cũng có thể yên tâm hơn, không phải lo vì hai tệ tiền đồng. Nghe nói tiền đồng và tiền bạc không còn giá trị nữa, lương thực cũng có thể được bán với giá cao. Đáng tiếc là nhà em còn không có cái để ăn..."
Cô ta có thể nhận ra được rằng Nhị Mai đang cố tình tranh cãi với Toàn Hữu. Không sai, muốn đi thì đi, không muốn đi thì đừng đi, lúc đầu cô ta chỉ nghe nói Nhị Đản đi thì không sao, nhưng bây giờ cô ta mới biết Song Quý ham ăn biếng làm cũng có thể đi, chuyện này làm sao không làm người ta ghen tị cho được? Xem cô ta có thể khiến anh ta thất bại được hay không?
Lời nói của hai người phụ nữ đều rất có lý, Toàn Hữu trợn tròn mắt, sau đó đứng dậy, tỏ vẻ không kiên nhẫn mà phất phất tay: "Được rồi, được rồi, tôi còn có việc nên không nói với mọi người nữa."
Vừa nói, anh ta vừa chắp tay sau lưng, vênh váo bước ra ngoài, Nhị Đản và mẹ của cậu sợ hãi đến mức vội vàng chạy ra nịnh nọt.
Toàn Hữu không thèm liếc mắt nhìn, mũi hếch lên, không thèm để ý đến hai người bên cạnh, một mình bước ra khỏi sân, sau đó nói với người kia: "Nhị Đản là con của chị, đi hay không là do hai anh chị tự quyết định, đừng nghe lời người khác nói xằng nói bậy, nghe người ta nói có bệnh hủi thì không trồng trọt nữa*!"
*ý chỉ lo lắng không đâu, bệnh hủi không lây được sang cây cối. Trương Hồng Hà cũng không thua kém, vội vàng chạy theo phía sau mắng một tràng.