Chương 90
Chương 90Chương 90
Tất cả sự chuẩn bị của Lý Như trong thời buổi loạn lạc này, đều là dán mắt vào sau lưng của Song Quý, vì cô sợ vào thời buổi đói kém này thì thức ăn sẽ làm cho người ta mờ mắt.
Xuyên Trụ đề nghị đưa Song Quý tới nhà người khác, nhưng Lý Như đã lắc đầu mà không cần suy nghĩ, vì cô sợ sẽ mang đến tai họa cho gia đình khác. Đương nhiên nếu là người nhà của Tam Nga thì đó cũng là một người có quan hệ huyết thống dì cháu, cho dù bọn họ có xảy ra chuyện gì thì Lý Như cũng cảm thấy chuyện này nên làm.
Mà bây giờ, người tên Vương Toàn Hữu này thực sự muốn giới thiệu Song Quý đến làm việc trong thành phố, theo miêu tả của Trương Hồng Hà về Vương Toàn Hữu, anh ta là người nếu như không có lợi ích cho mình thì sẽ không làm. Có rất nhiều cậu bé ở những thôn làng gần đó, nhưng anh ta lại muốn giúp một người không có ai ở sau lưng như Song Quý, anh ta đang muốn gì chứ? Mà ở trong câu chuyện này, Song Quý là một cậu bé chỉ mới mười mấy tuổi, lẽ ra không bao giờ ra khỏi làng, nhưng làm sao mà cậu ta có thể gặp được những tên thổ phỉ kia mà nhập. bọn được?
Theo như cách lập luận như vậy thì tất cả mọi chuyện đều rất hợp lý! Toàn Hữu thực sự đang tuyển người cho bọn thổ phỉ!
Chẳng lẽ Toàn Hữu chính là nội gián được cho là đã cầm đầu băng cướp giết chết gia đình của Lưu Lão Xoa sao?
Ồ. Đúng rồi, gia đình của Lưu Lão Xoa và gia đình của Vương Toàn Hữu có thù với nhaul
Sau khi cẩn thận suy nghĩ đến điểm này thì trong lòng của Lý Như trở nên cảnh giác hơn, cô nhìn chằm chằm vào Vương Toàn Hữu sau đó mỉm cười nói: "Này, anh Toàn Hữu có thể dẫn dắt cho Song Quý, thật sự là người tốt bụng, dù sao thì tôi và Song Quý cũng đã từng là mẹ con. Mặc dù anh rất thân thiết với gia đình dì của thằng bé, nhưng suy cho cùng thì cũng muốn cho thằng bé có thể có cuộc sống tốt hơn... Vẫn nên cảm ơn anh Toàn Hữu!"
Dù sao thì Lý Như cũng có nhiều kinh nghiệm hiện đại hơn, cô lại là một hướng dẫn viên du lịch nên miệng lưỡi rất trơn tru, muốn nịnh nọt ai cũng rất dễ. Sau khi bày tỏ thái độ của mình, cô nói thêm vài câu thì khiến Toàn Hữu tự hào về những gì mà anh ta đã nói, trong lòng của anh ta cảm thấy rất vui vẻ."Ồ, tôi không biết là tiệm cơm đó ở đâu? Là ở phía Đông của thành phố hay phía Tây của thành phố? Có con hẻm nào không? Có biển hiệu gì không? Nấu món gì vậy?"
"Tiệm cơm đó mở ở... ở..."
Chuỗi lời nịnh hót trước đây của Lý Như đã làm cho Toàn Hữu lâng lâng trên trời, cho nên những câu hỏi đột ngột này của cô khiến anh ta không thể xoay chuyển một lúc và bị mắc kẹt.
"Ở phía Nam thành phố... Đường Phượng Vĩ, dù sao thì mọi người cũng chưa từng nghe qua. Ở đó là một nơi tốt, có đủ thứ loại đồ ăn thức uống ngon, nếu như sống ở đây một tháng thì có trở thành thần tiên cũng không muốn quay về. Toàn Hữu đảo mắt một cái, trong đầu nảy ra một tràng dài.
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Nhị Đản và mẹ của cậu liên tục gật đầu phụ họa, Lý Như không nói nên lời. Hai người này quá thật thà, đứa trẻ thì không biết nhìn người, một người hàng xóm không có quan hệ thân thích, chỉ vài lời khoác lác thì đã lừa được họ, thậm chí còn yên tâm giao con trai của mình cho anh ta đưa đi...
"À, một nơi tốt như vậy thì anh chị cũng nên đi theo xem một chút chứ? Tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm... Lỡ như thằng bé không quen thì phải làm sao?"
Trong lòng của Lý Như đã đại khái đã đưa ra kết luận rằng người đàn ông này đang giả bộ thân thiện chỉ để đạt được lợi ích cho mình*, thật sự không hề tốt bụng như vẻ bề ngoài!
*Raw gốc là SSŠÑJR2âTS‡‡ƒƑ, đây là cách diễn đạt rằng hãy cẩn thận với những món quà mang dân gian đáng ngờ. Họ chắc chắn là có ý đồ xấu, bên ngoài chỉ tỏ vẻ thân thiện, tốt bụng nhưng bên trong đang mưu mô tính toán.