Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 974

“Thật là lợi hại!” NinhTiểu Nhàn tặc lưỡi. Nếu quả đấm như vậy mà đánh lên trên thân người, chẳng phải cũng có thể đánh người thành một con vịt bị cắt da sao? Trường Thiên cúi đầu, nói nhỏ ở bên tai nàng: “Sự lý giải của hắn đối với lực lượng đã rất thâm hậu, cư nhiên có thể ngưng tụ Thổ Lực trên người thành mũi khoan kim cương, đi cắt Thạch Long.”

Chỉ là một khi dùng đến thần thông như vậy, hiển nhiên đối với Trầm Hạ mà nói phải phụ tải rất lớn, tay trái của hắn cũng khẽ run, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Đối thủ dù sao cũng là thần thú Huyền Vũ, thần thông mà nàng thi triển ra há có thể dễ dàng phá giải như vậy? Rốt cuộc phải ăn bao nhiêu buồn bực, chỉ có hắn bản thân biết.

Xưa nay hắn qua lại thành thạo trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận, nhưng cũng chẳng bao giờ chính diện chống lại vị đại Boss này a. Bản lãnh của hắn ở trong này  có nghịch thiên đi nữa thì cuối cùng tu vi vẫn còn ở đó, khác nhau một trời một vực với đối phương, có thể nói là nửa điểm phần thắng cũng không có, chỉ có thể kéo thêm một khắc thì kéo một khắc. Dưới tình cảnh này, hắn chỉ có thể hét lớn về phía sau: “Đi ra ngoài nhanh lên đi, nếu không ta sẽ chạy trước đó!”

Hắn cực kỳ hận hai người này, nhưng mà có liều mạng mình bị thương cũng phải bảo vệ bọn họ, chuyện này sao không khiến cho hắn có một ngụm máu phải giấu ở cổ họng, cơ hồ muốn phun ra đây?

Tiếc rằng hai người phía sau giống như mọc rễ trên chân, vững vàng đứng ở chỗ cũ. Lúc này tình trạng đặc thù, đằng trước có Huyền Vũ ngăn đường, nếu tự bản thân bọn họ không muốn, ai cũng không có cách nào đuổi bọn họ ra ngoài.

Ninh Tiểu Nhàn biết đây là một cách làm vô lại, Trường Thiên rất ngại khi phải lên tiếng, vì vậy nàng vẫn như cũ lên tiếng làm thay, khẽ thở dài một hơi nói: “Nhân sinh từ xưa đến nay có ai mà không chết? Đáng tiếc chúng ta chết rồi, nhưng còn ngươi thì không chết được, còn phải ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận chịu đựng tịch mịch vô cùng vô tận đây.”

Cho dù Cố Ẩn Sơn Hà Trận có tinh diệu đi chăng nữa thì Trầm Hạ cũng đã nhìn vài ngàn năm rồi. Cho dù là mỹ vị đệ nhất thiên hạ, ăn qua mấy lần thì cũng sẽ có ngày chán ngấy thôi. Vừa nghĩ tới việc không thể bắt được Mộc Chi Tinh, hắn sẽ phải bị vây ở trong trận vĩnh viễn, cho đến khi Vân Mộng Trạch sụp đổ mới thôi, hắn liền không nhịn được mà rùng mình.

Cuộc sốngđơn điệu, tuyệt vọng, mỏi mệt và bất lực như vậy, hắn đã trải qua quá đủ rồi, quả nhiên là vô luận như thế nào cũng phải đi ra ngoài! Hắn thừa kế y bát của Huyền Vũ, cũng kế thừa học thức của nàng, tự nhiên biết thiên địa bên ngoài lớn bao nhiêu. Nhưng khi hắn càng là hướng đến thế giới bên ngoài, lại càng thêm chán ghét cuộc sống đơn điệu, vĩnh hằng bất biến bên trong Vân Mộng Trạch này!

Chỉ cần có thể đi ra ngoài, hắn vốn đã không tiếc bất cứ giá nào, chính là mấy điều kiện này thì có là cái gì chứ!

Thật ra thì Ninh Tiểu Nhàn cũng không trấn tĩnh như vẻ bề ngoài biểu lộ. Huyền Vũ tức giận nhấc lên một trận cuồng phong ở trong khố phòng, nếu không phải là nhờ có Trầm Hạ tạo ra kết giới, người phàm đã sớm bị trận gió này chà xát đến ngay cả da thịt cũng không còn rồi. Hai lần xuất kích đều không làm gì được người trước mặt, đối với  Huyền Vũ mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã, vì vậy lần tiếp theo nàng ra tay, tất nhiên là Lôi Đình Nhất Kích! Lực lượng của Thần thú kinh người bao nhiêu, Ninh Tiểu Nhàn không phải là không biết, Trầm Hạ có thể đỡ được hay không, đáy lòng nàng cũng cũng không có một chút dự đoán nào. Đúng như lời người này nói, thật sự nếu không chống được nữa thì hắn sẽ dứt ra, dù sao chết tử tế cũng không bằng tiếp tục sống nha.

Trước tình huống nguy cấp như vậy, Trường Thiên nắm vòngeo nhỏ nhắn của nàng kề môi vào bên tai, nóinhư chém đinh chặt sắt: “Đừng sợ, hắn nhất định sẽ thỏa hiệp!”

Vừa dứt lời, Trầm Hạ đã khàn giọng nói: “Được, ta đáp ứng các ngươi! Làm phiền các ngươi cử động đôi chân tôn quý của mình, nhanh chóng cút khỏi khố phòng này đi!” Trong giọng nói của hắn là tràn đầy sự không cam lòng, nhưng cũng giống như là trút được gánh nặng.

Nếu hắn gánh không được, bọn họ sẽ phải ở lại rồi. Ninh Tiểu Nhàn cũng âm thầm thả lỏng khẩu khí, vội vàng nói: “Được, làm sao để đi ra ngoài?”Giữa bọn họ và cửa lớn của khố phòng còn cách một Huyền Vũ. Trên đời này có bao nhiêu người có thể tránh thoát sự ngăn chặn của nàng chứ?

Trầm Hạ kêu rên một tiếng nói: “Không đi cửa chính.” Trường kiếm bên tay phải chẳng biết đã thu hồi từ lúc nào, lúc này đã cầm ra một kiện pháp khí.

Chính xác ra, hẳn là hai kiện. Đây là một đôi vòng vàng, mỗi một chiếc đều có màu sắc như làm từ vàng ròng, dọc theo thân vòng sắc bén đã phản xạ ra ánh sáng lạnh, trên thân vòng lại có phù điêu tinh diệu, Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn một cái, đã trông thấy bên trên có khắc sông núi trạch nhạc, bách thú ngư trùng, rõ ràng chỉ là một chiếc vòng rộng hai thốn, nhưng lại như thể đã thu cả thiên hạ vạn vật vào trong đó. Trên thân vòng còn có mấy chữ viết bằng YêuVăn, nàng đã học tập rất khắc khổ dưới sự giám sát của Trường Thiên, vì vậy không tốn chút sức nào đãcó thể đọc hiểu được, mấy chữ này chính là”Thiên Càn, Địa Khôn, Hỏa Cách, Thủy Khảm, Phong Tốn, Lôi Chấn, Trạch Đoái, Sơn Cấn”, chính là Bát Đại Quái Tượng, đó là tất cả đặc tính đã từng xuất hiện trong toàn thiên nhiên.

Thứ đồ này vừa xuất hiện, con ngươi của Huyền Vũ cũng chợt co rụt lại, lạnh lùng nói: “Sơn Hà Trận này, ngươi từ chỗ nào có được?” Đầu ngón tay giơ lên, từ trên cánh tay cởi ra một đôi vòng vàng, nhẹ nhàng thoáng một cái, lập tức biến thành pháp khí giống như đúc thứ ở trong tay Trầm Hạ!

Vật này vốn do tự tay nàng dung hòa, nàng tạo ra, thậm chí vì vậy mà nhận được phần thưởng của Thiên Đạo. Huống chi loại khí tức hậu trọng, thương mang, bàng bột trên thân đôi vòng vàng, chính là Sơn Hà Trận do nàng vận dụng hai hệ thiên phú Thủy Thổ của bản thân mình để tạo ra, căn bản không thể thay thế, không thể bắt chước, vì vậy Huyền Vũ trăm triệu sẽ không nhận lầm.

Ninh Tiểu Nhàn cũng rất kinh hãi. Lúc trước Trường Thiên cùng Trầm Hạ nói chuyện có nói đến Sơn Hà Trận, nàng còn không để ý, hôm nay trải qua Huyền Vũ chỉ ra và xác nhận, người này lại thật nắm giữ Sơn Hà Trận, có thể thấy được là chân chân chính chính kế thừa y bát của đầu Thần thú này!

Nàng nghe đến tên gọi và uy lực của Sơn Hà Trận, còn tưởng rằng nó là thứ vũ khí uy vũ hùng tráng giống như Lang Nha Bổng, vậy mà lại là một đôi vòng vàng, hơn nữa bình thường còn được Huyền Vũ đeo trên tay, làm thành trang sức vòng tay. Thật ra thì nghĩ cũng đúng, bản thân Huyền Vũ là nữ tử, pháp khí chế tạo ra như thế nào lại thô cuồng chứ?

Chìm Hạ lại mắt điếc tai ngơ đối với câu hỏi của Huyền Vũ, chỉ nặng nề nện vòng vàng ở trên mặt đất. Trường Thiên lập tức cảm thấy bức tường cứng rắn ở sau lưng đột nhiên trở nên mềm mại hơn, rồi trở thành hư không, vì vậy bước qua bên một bước, quay đầu nhìn lại, nơi nào còn có mặt tường nữa chữ?

Dưới chân ba người, cư nhiên có một đạot hềm đá nối tiếp xoay từ trên xuống. Không cần phải nói, đây tất nhiên chính là do Trầm Hạ lợi dụng Sơn Hà Trận chế tạo ra con đường cầu sinh rồi, thậm chí không cần phải vượt qua Huyền Vũ mà cũng có thể đi thẳng đến mặt đất, thẳng đến cầu thang bên ngoài khố phòng!

Năng lực của người này, lại có thể nghịch thiên như thế, khó trách có thể xuất quỷ nhập thần ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận, ai cũng không có biện pháp bắt được hắn. Ninh Tiểu Nhàn đang sợ hãi tự than, Trường Thiên đã kéo tay nàng, nhanh chóng chạy theo bậc thềm. Đại khái là đang trong tình huống nguy cấp nên khi chạy trốn cũng đặc biệt nhanh, nàng chỉ cảm thấy được Trường Thiên đang kéo mình, còn bản thân cơ hồ chân không chạm đất, trong thời gian hai ba hô hấp đã lao ra được hơn mười trượng!

Đằng trước chính là đường sống!

Huyền Vũ lại làm như không thấy đối với việc hai người phàm rời đi. Hiện tại, hứng thú của nàng đã chuyển dời đến trên người Trầm Hạ, tròng mắt đen nhánh nứt ra duệ mang (ánh sáng sắc nhọn) y hệt như lưỡi dao, ngay cả tóc đen sau lưng cũng không có gió mà tự động bay. Cõi đời này tuyệt không thể lại xuất hiện một đôi Sơn Hà Trận thứ hai, nàng tốt nhất là phải tra hỏi ra chân tướng từ trong miệng tên tiểu tử trước mắt này!

Trầm Hạ lộ ra chí bảo Sơn Hà Trận này, chính là muốn đem lực chú ý của nàng hấp dẫn đến trên người mình, để cho hai người phàm kia chạy đi.
Bình Luận (0)
Comment