Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 975

Edit: Hong Van

Beta Tiểu Tuyền

Giờ phút này Trầm Hạ chắn ở trước mặt Huyền Vũ, bên tai lại truyền đến câu nói sau cùng mà Trường Thiên lưu lại: “Gặp nhau ở cánh rừng phía tây!”

Lời còn chưa dứt, thế công tiếp theo của Huyền Vũ đã đến! Cho dù Trầm Hạ có tâm không cam tình không nguyện thì cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng đau khổ trụ vững. Huyền Vũ nhất thời còn chưa tính toán lấy mạng hắn, vì vậy hắn còn miễn cưỡng kiên trì được. Như vậy, tiếp theo chính là phải kiên trì đến khi hai người kia chạy trốn thật xa, hắn mới có thể thoát khỏi đầu thần thú sắp nổi điên trước mắt này!

#####

Trường Thiên cùng NinhTiểu Nhàn trở lại mặt đất, bầu trời bên ngoài không còn sáng rỡ nữa rồi.

Thời gian cách sự chuyển đổi đến mạc thiên địa tiếp theo cũng không còn nhiều nữa rồi.

Bậc thang đá mà Trầm Hạ sử dụng Sơn Hà Trận để mở ra dẫn đến một nơi không gần khố phòng. Bọn họ thò đầu ra khỏi mặt đất để dò xét cảnh tượng bốn phía, phát hiện lối ra của con đường này nằm ở sau một lùm cây bí ẩn, nơi này cách cửa lớn của trang viên rất gần, chẳng qua chỉ có chừng mười trượng mà thôi.

Trong tình huống nguy cấp như lúc nãy mà Trầm Hạ vẫn có thể thận trọng như thế này. Chỉ bằng một phần kín đáo này, nàng cũng biết nếu người này rời đi Vân Mộng Trạch, sợ rằng thành tựu sau này không thể hạn lượng.

Ra khỏi địa đạo, hai người không dám thư giản một chút nào, nhấc chân chạy nhanh về hướng cửa lớn của trang viên. Trầm Hạ đang ở bên dưới đối phó với Huyền Vũđang nổi giận, tất nhiên không chống đỡ được bao lâu. Đến lúc đó hắn dứt ra rồi lui lại, nếu bọn họ chạy trốn không đủ xa, không bảo vệ được mình thì sự tức giận của Huyền Vũ sẽ rơi trên đầuhai người.

Nơi này có không ít người phàm lui tới, hai người không tiện nhanh chóng chạy trốn, không thể làm gì khác hơn là lẫn vào trong đó đi ra ngoài, rất nhanh chỉ bằng lệnh bài đã đi ra khỏi trang viên. Lúc này nàng mới nhớ tới tổng quản dê yêu cũng không đi ra ngoài cùng họ. Lão gia hỏa này là chạy được hòa thượng nhưng chạy không được miếu, cho dù hắn có giảo hoạt thế nào đi nữa thì cũng không dám chuồn đi ở ngay dưới mí mắt của nữ chủ nhân mới.

Hai người đi ra khỏi đại môn thì quay đầu nhìn lại, trang viên to lớn tráng lệ kia đang ẩn ở phía sau đình viện nho nhỏ được Thụy thú Tiêu Đồ trông chừng, bốn phía vẫn là một mảnh cảnh trí dã sơn cốc thanh sơn lục thủy.

Chẳng qua là hiện tại nơi này cũng không phải là cảnh tượng hài hoà yên tĩnhthái bình.

Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào. Chỉ trong thời gian này, đã có bảy, tám phàm nhân xông qua bên người hai người họ, sắc mặt hoảng loạn gõ cửa lớn tiến vào. Con ngươi của Ninh Tiểu Nhàn đảo vòng vòng, hỏi Thụy thú ở trên cửa: “Phía ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tinh hồn của đầu Long chi tử này cũng rất hòa thuận với phàm nhân, vừa mở miệng chính là giọng nói như chuông đồng: “Bên ngoài có quái vật du đãng, làm bị thương không ít người, ừ, phải nói, làm bị thương không ít yêu quái. Những phàm nhân này chính là thấy được nên mới gấp gáp trở về báo tin.”

Trường Thiên đột nhiên chen lời nói: “Quái vật đả thương người, ở hướng nào vậy?”

“Phía tây.”

Trùng hợp như thế? Trường Thiên khẽ cau mày, “Có phàm nhân nào bị đả thương không?”

“Không biết.”

Trường Thiên gật đầu, kéo tay của Ninh Tiểu Nhàn, lần này rốt cục có thể phóng chân chạy nhanh về phía tây rồi.

Cây cỏ mềm mại  rung động sa saở dưới đế giày. Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được nói: “Quái vật đả thương người kia, còn đang du đãng bốn phía sao?”

Trường Thiên gật đầu nói: “Đừng quá lo lắng. Ta và nàng đều thấy được hình dáng chết đi của hai đầu yêu quái kia. Lấy khả năng của quái vật kia, có thể liên tiếp giết chết yêu quái, ngược lại để cho phàm nhân chạy về báo cáo sao? Chuyện này nói rõ......”

Nàng suy nghĩ một chút, có mấy phần hiểu ra: “Nói rõ nó cũng không để phàm nhân ở trong lòng”

“Không sai, bây giờ chúng ta đều mang thân thể phàm nhân, đại khái sẽ không bị nó để vào trong mắt.” Hắn ngừng một chút lại nói, “Hiện tại điều chúng ta cần phải lo lắng, ngược lại chính là Huyền Vũ. Nếu nàng ta không bắt được Trầm Hạ, chỉ sợ rằng nàng ta sẽ tìm kiếm cả sơn cốc, cho nên chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy đến địa điểm đã hẹn với Trầm Hạ trước đã. Hắn có khả năng chui xuống đất, chưa chắc sẽ đến trễ hơn so với chúng ta đâu.”

Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên ha ha cười nói: “Trầm Hạ bị chúng ta tính toán một đường này, đoán chừng biệt khuất đến gần như muốn nổi điên rồi.”

Trường Thiên nhìn nàng một cái, trong mắt lại không có nửa điểm vui vẻ: “Nàng cho rằng ta thu hút Huyền Vũ chỉ vì vội vã muốn hắn đáp ứng điều kiện của chúng ta sao?”

Có ý gì? Nàng trừng mắt nhìn nhìn để bày ra mê hoặc.

Nha đầu này, chung quy vẫn còn quá non rồi, Trường Thiên khẽ thở dài một cái. Mặc dù hắn đi cũng nhanh nhưng dáng vẻ trông rất nhàn nhã, phảng phất như đang tản bộ ở trong rừng rậm Ba Xà, nhưng câu nói được hắn nói ra tiếp theo đó lại khiến cho nàng chợt cắn chặt môi: “Trầm Hạ sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”

Nàng suy nghĩ kỹ một lát, rốt cục trầm trầm nói: “Chàng nói rất đúng, hắn không muốn để cho chúng ta rời đi Vân Mộng Trạch.”

Thật ra thì từ khi hắn lấy ra quả cầu ánh sáng màu vàng từ tronghộp Hắc Yểm Kính thì đã dự đoán đến một chuyện quan trọng nhất: chính là trên người hắn có Ất Mộc chi lực có thể dụ bắt Mộc Chi Tinh, mà trong tay Trầm Hạ lại có Phí Diễm Mãng Châu, nhìn thì có vẻ hai bên đều có điểm mạnh, nhưng thực ra trong cuộc giao dịch này, địa vị của hai bên căn bản đã là không bình đẳngrồi…, lý do rất đơn giản: bọn họ chẳng qua chỉ là phàm nhân, mà Trầm Hạ ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận lại là sự một tồn tại giống như BUG, sự chênh lệch lực lượng đã quyết định hắn thật ra vẫn có thể tùy đem tiện hai người họ chà xát tròn hoặc chà xát dẹp.

Dưới tình huống này, phải như thế nào mới có thể phòng ngừa hắn đột nhiên cắn ngược lại một cái? Đó chính là phải gia tăng thẻ đánh bạc trong tay mình. Ninh Tiểu Nhàn cũng biết những chuyện này, nhưng suy nghĩ của Trường Thiên thì lại đi xa hơn cả nàng rồi, tức là chuyện sau khi phá trận.

Phải biết rằng, sau khi Cố Ẩn Sơn Hà Trận bị đánh phá, hai người bọn họ vẫn còn ở trong Vân Mộng Trạch, vẫn là thân thể phàm nhân, mà Trầm Hạ cũng đã phá tan được gông cùm xiềng xích mấy ngàn năm nay,trong Tiểu thế giới này còn có ai là đối thủ của hắn, còn có ai có thể chế ước được hắn đây? Ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận, hắn và Trường Thiên, Ninh Tiểu Nhàn sinh ra không ít mâu thuẫn, chẳng lẽ sẽ để cho hai người này đi ra ngoài, sau khi khôi phục thần lực lại đến tìm hắn gây xui xẻo hay sao? Hám Thiên Thần Quân chính là Thần thú được liệt vào cùng hàng với Huyền Vũ, một khi có lại lực lượng vốn có, chẳng lẽ sẽ không tìm hắn sao?

Đánh người một quyền, sẽ phải phòng người một cước. Như vậy chuyện này lại phải nhớ đến một điểm chính lúc ban đầu: thẻ đánh bạc trong tay bọn họ quá ít, sau khi giao dịch với Trầm Hạ thì cũng không dư thừa lại chút gì nữa. Nếu bản thân đã không còn thủ đoạn nào để bảo vệ tính mạng nữa, như vậy muốn khiến chính mình an toàn hơn chút ít, chỉ có một biện pháp —— phải tước đi thẻ đánh bạc trong tay đối phương. Ở trong đệ tứ mạc thiên địa, Huyền Vũ đã là thần thú rồi, như thế nào có thể để cho Trầm Hạ lông tóc vô thương rời đi chứ?

Thương thế của hắn càng nặng, thì uy hiếp đối với hai người Trường Thiên cũng là càng nhỏ.

Nói đến đây, Trường Thiên đột nhiên nói: “Theo ý kiến của nàng, có bao nhiêu nắm chắc đối với việc Trầm Hạ có thể toàn thân trở lui từ trong tay Huyền Vũ?”

Lời này hỏi bất ngờ quá, Ninh Tiểu Nhàn còn đang không hiểu ra sao thì trong đầu đã có một giọng nói hồi đáp: “Tám phần.”

Lúc này nàng mới nhớ tới, Trường Thiên là cầm Hắc Yểm Kính rời đi, giọng nói này chính là của Kính linh. Chỉ nghe Trường Thiên nói: “Còn nhiều hơn một phần so với dự đoán của ta.”

Kính linh rất chắc chắn: “Đó là tự nhiên. Trong tay của hắn nắm giữ Sơn Hà Trận, mặc dù không biết làm sao mà có được vật kia, nhưng lại có thể sớm dẫn phát Hậu Thổ chi lực của hắn. Hắn tất nhiên là không đấu lại Huyền Vũ, nhưng vừa đánhvừa trốn thì cũng không có vấn đề gì. Nếu ta không đoán sai, hiện tại hắn sẽ chạy trốn về phía đông, tận lực dẫn Huyền Vũ cách chúng ta càng xa càng tốt.”

Hậu Thổ chi lực! Ninh Tiểu Nhàn nghe đến từ này, trong đầu vang lên một tiếng, chẳng lẽ?
Bình Luận (0)
Comment