Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 976

Trường Thiên trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Ngươi có muốn đi theo ta không?”

Kính linh tự nhiên là nguyền rủa phát thề, nguyện ý đi theo chủ nhâncường đại. Thế nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại nghiêng đầu, rất là giật mình.

Nàng biết nội tình, phàm là vật, chuyện, người bên trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận thì đều một mực không mang ra khỏi trận được, nếu không sẽ biến mất trong nháy mắt. Lúc trước nàng từng thử giữ một mảnh vỡ nhỏ được tách ra từ vỏ trứng của Huyền Vũ, kết quả đến đệ nhị mạc thiên địa đã biến mất không thấy. Trường Thiên hẳn là lòng dạ biết rõ tình huống này, vì sao bây giờ lại hỏi ra một câu như vậy?

Trường Thiên biết nàng nghi ngờ, khẽ mím môi nói: “Thần thông của Hắc Yểm Kính cường đại, nếu như cứ bị chôn vùi trong lịch sử như vậy thì thật đáng tiếc, ta muốn mang nó ra khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận.”

Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày nói: “Chúng ta không mang ra được.”

“Kình thì không mang ra được nhưng khí linh thì chưa hẳn.” Trường Thiên mỉm cười nói, hiển nhiên là sớm đãsuy tính phương án, “Nàng còn nhớ rõ Duyên Thọ Đan mới vừa đưa cho lão dê yêu không, hắn ăn vào đích xác là có hiệu quả không phải sao?”

“Đúng nha, thật có hiệu lực.”

“Hắn cũng là người trong trận này, vì sao hắn có thể sử dụng đan dược của người từ ngoài đến được?”

Ninh Tiểu Nhàn há miệng, lại phát hiện mình không phản bác được.

“Người, vật, chuyện mà chúng ta gặp phải trong trận này, cũng sẽ bởi vì sự gia nhập của chúng ta mà thay đổi. Nàng có thể nói là do năm mạc thiên địa của Cố Ẩn Sơn Hà Trận đã thực hóa rồi, nhưng cũng có thể nói là người từ ngoài đến đã bị hư hóa, dù sao tính chất của hai chuyện này cũng giống nhau, đây tức là ‘giả thành thật mà thật cũng như giả’.” Trường Thiên biết muốn nàng hiểu những câu này thì có chút khó khăn, cho nên nêu ví dụ nói, “Giả thiết là nếu chúng ta bị thương, lại hái thảo dược trong Tiên Thảo Viên của Huyền Vũ ăn vào, thì vết thương được cầm máu. Như nếu sau đó chúng ta xuất trận, thìhiệu quả bôi thuốc trên vết thương đó có biến mất không?”

Nàng do dự một chút mới nói: “Không biết.”

“Tại sao?”

“Nó đã có tác dụng chân thật lên vết thương rồi, tại sao lại biến mất? Cũng giống như chúng ta ở trong trận gặp kẻ địch bị thương, nếu như không xử lý thì sau khi ra khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận,vết thương này cũng vẫn tồn tại, có thương tật thì có chảy máu, không thể nào không thuốc mà khỏi được.”

Hắn tán thành mà vuốt vuốt tóc nàng: “Vậy thì đúng rồi. Thứ mà chúng ta mang ra khỏi trận là vật hữu hình, mà không phải là ‘công dụng’ của chúng và‘hậu quả’mà chúng tạo thành.”

Lúc này Ninh Tiểu Nhàn như có điều suy nghĩ: “Chàng là nói, chàng là nói, không thể mang thân Kính của Hắc Yểm Kính ra được, nhưng khí linh thì lại có thể......?”

“Không sai. Nơi phát ra thần thông của Hắc Yểm Kính, khác với các pháp khí bình thường. Đa số pháp khí đều là có thần thông và đặc tính trước rồi mới bị nhét khí linh ngoại lại vào.” Trường Thiên lấy Hắc Yểm Kính từ trong lòng ngực ra, tinh tế vuốt phẳng, “Nhưng lực lượng của Hắc Yểm Kính lại cùng loại yêu quái đã sớm tuyệt chủng là Hắc Yểm thú nhất mạch tương thừa, nói cách khác, thần thông của tấm kính này vốn là ở khí linh, vì vậy khí linh của Hắc Yểm Kính mới  có được ý thức ban đầu củamình.”

Cho nên Trường Thiên tổng kết nói: “‘Khí linh’ cũng là vật vô hình, cùng cấp bậc với ‘hiệu quả’ của tấm kính, cho nên dựa theo sơ hở trong quy tắc của nơi này, hẳn là có thể mang ra ngoài được.” Hắn sải bước đi về phía trước, mắt vàng khẽ nheo lại, như có điều suy nghĩ, “Thế nhân đều cho rằng giá trị chính thức của Cố Ẩn Sơn Hà Trận là ở có thể tới đây kiếm được cơ duyên, nhặt bảo vật, nhưng lại không biết được rằng thật ra con người còn có thể toan tính được hơn thế.”

“Nếu đã là vật vô hình, thì sẽ phải có vật chịu tải.” Ninh Tiểu Nhàn đúng lúc nhắc nhở hắn, “Pháp khí trên người chúng ta cũng là phàm vật rồi, làm sao mà khiến cho Kính linh dính kèm lên trên đó được?” Khí linh là không thể bám vào phàm vật, tựa như chân voi thì không thể nhét vừa vào giày múa ba-lê được.

Trường Thiên cười nói: “Còn có một món đồ, không bị biến thành phàm vật.” Từ trong ngực lấy ra một vật, bàn tay mở ra, Ninh Tiểu Nhàn đãnhẹ nhàng “ha” một tiếng.

Kém chút nữa là quên vật này rồi.

Vật mà Trường Thiên bày trong lòng bàn tay, mảnh mà dài, sáng vàng rực rỡ, chính là một cây bút, lông tơ mảnh nhọn trên đầu thì có màu xám tro nhàn nhạt. Đây chính là thần bút “Kinh Phong Vũ”năm xưa Đồ Tận đoạt được từ chỗ của phân thân Đoan Mộc Ngạn của Âm Cửu U, sau đó lúc Ninh Tiểu Nhàn ở trong Bạch Ngọc Kinh, vì kiếm đủ khoản tiền lớn để mua được Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, nên cũng định giá cho nó rồi bán đi. Bất quá sau khi nàng thân vẫn, Trường Thiên lại tìm các trưởng lão của Thiên Thượng Cư để trả thù, nhốt tất cả vào trong Thần Ma Ngục, cây bút này tự nhiên cũng bị hắn thu lại một lần nữa.

Món bảo vật này khác với các pháp khí khác một trời một vực ở chỗ, mặc dù nó là pháp khí được luyện chế thành từ hoành cốt trong đầu của Thượng Cổ Cự yêu”Ngôn thú”, nhưng mà thần thông nó có thể vận dụng lại không phải là thần thông bình thường, mà chính là”Ngôn Linh”. Đây là lực lượng thiên địa, là do trong dòng thời gian dài dòng của Nam Chiêm Bộ Châu đã có vô số nhân loại quỳ bái, thành kính cầu nguyện, do đó đã khiến cho Thiên Đạo ngưng tụ ra  Đại nguyện lực trên thân của nó. Vì vậy năm xưa Đoan Mộc Ngạn mới dám cầm nó để đối phó với Lang Gia đang là Tiên Nhân chi thân, hơn nữa còn khiến cho tượng người chết thay của Lang Gia vỡ vụn mất, chính là mượn dùng thần khí “Thiên yếu nhĩ vong, nhĩ bất đắc bất vong” (Trời muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết).

Đã là do Thiên Đạo của Đại thế giới Nam Chiêm Bộ Châu ban tặng, như vậy Tiểu thế giới Vân Mộng Trạch do Huyền Vũ kiến tạo nên sẽ không thể giam cầm được lực lượng của nó. Đáng tiếc muốn sử dụng “Kinh Phong Vũ” thì cũng phải trả một cái giá cực lớn, chính là phải dùng  một nửa huyết nhục tánh mạng của người thi thuật để tế trời, cho nên sau khi tiến vào Vân Mộng Trạch, ngay cả Trường Thiên cũng không dám đem nó ra dùng.

Cây bút này được lấy ra, Hắc Yểm Kính đã hô to lên: “Thần bút, đây là thần bút!” Trong giọng nói lộ ra kích động.

Ninh Tiểu Nhàn thầm nghĩ, hai thứ này cũng không phải là thứ tốt lành gì, đều muốn người sử dụng phải lấy sinh mệnh lực ra để trả giá mới có thể khởi động bọn chúng, Hắc Yểm Kính thấy Kinh Phong Vũ, tự nhiên giống như là rùa đen xem đậu xanh, đã lọt vào mắt nó rồi.

Ngón tay Trường Thiên khẽ đảo,thần bút khiến không biết bao nhiêu người phải ngắm nghía bắt đầu quay vòng vòng ở trên ngón giữa của hắn, mắt của Kính linh Hắc Yểm Kính giống như dài ra, mắt nhìn chằm chằm không chuyển. Lại nghe Trường Thiên nói: “Khí linh của chi thần bút này còn vô tri vô giác, không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi có muốn vào ở hay không?”

Hắc Yểm Kính mừng đến mức giọng nói đều run rẩy: “Muốn, muốn, muốn đến điên rồi!” Hắc Yểm Kính chẳng qua là nhờ vào nó mới có thần thông, làm sao mà so sánh với thần bút cỡ như”Kinh Phong Vũ” chứ? Huống chi tuy bản thân thần bút có khí linh, nhưng còn không sinh ra ý thức cơ bản, rất dễ bị nó cắn nuốt. Cái này giống như là đạo phỉ có thân thể khoẻ mạnh vào nhà đánh cướp, gặp phải  chủ nhà vừa vặn là một kẻ ngu, như vậy rất có thể ngay cả chống cự cơ bản nhất cũng sẽ không gặp phải,chỉ cần vài phút mà có thể mang đi không còn gì.

“Tốt.” Trường Thiên thong thả nói, “Lời nói của ngươi lúc ở trong khố phòng, nếu có chỗ nào không thật,hiện tại phải khai ra hết, nếu không thì ngươi cứ trung thực mà nằm ở chỗ này đi!”

Hắc Yểm Kính lập tức tịt ngòi, thật lâu mới yếu ớt hỏi: “Này, ngài biết rồi sao?” Mày kiếm của Trường Thiên nhăn lại, nó đã vội vàng cung khai rồi, “Chuyện này, thật ra thì, năng lực khám phá nhược điểm của ta, tỷ lệ đoán đúng chỉ có sáu phần mà thôi.”

Lời này vừanói ra, ngay cả Ninh Tiểu Nhàn cũng hơi hơi dừng lại. Trường Thiên điềm nhiên nói: “Tin tức quan trọng như vậy, ngươi lại dám dấu diếm đến bây giờ mới nói sao?”

Giọng nói của Hắc Yểm Kính lộ ra vẻ nịnh nọt hết sức: “Chuyện này, ha ha ha, hôm nay mặt trăng thật tròn......”
Bình Luận (0)
Comment