Nô Lệ Của Ceo

Chương 46

Tôi không muốn khóc trước mặt anh ấy, tôi không muốn cho anh ấy thấy sự yếu đuối của mình, nhưng dường như đôi mắt tôi không ngừng trào ra những giọt nước mắt mặn chát. Tôi nghĩ những giọt nước mắt này đã cạn, nhưng tôi đã sai.

Anh ấy hít một hơi thật sâu trước khi trả lời tôi.

“Anh có thể làm gì để bù đắp cho em? Anh có thể làm gì để bù đắp cho con trai của chúng ta?”

“Anh không cần làm bất cứ điều gì hết, Sở Nhiễm. Anh chỉ cần tránh xa hai mẹ con chúng tôi ra.”

“Nhưng Yên Nhi. Tiểu Bảo cũng là con trai của anh.”

“Đúng vậy, nó là con trai của anh. Tôi có thể không cấm anh gặp nó. Nhưng, Sở Nhiễm mong anh hiểu rằng. Tôi không muốn tên tuổi của mình dính vào một cụ bê bối nào.

“Yên Nhi.” Đó là tất cả những gì anh ấy nói, âu khi nghe những điều mà tôi đã nói với anh ấy. Tôi kiên quyết lâu đi những giọt nước mắt đang chảy trên khuôn mặt mình, rồi nói tiếp.


“Xin lỗi, Sở Nhiễm. Tôi nghỉ chúng ta nên kết thúc tất cả mọi chuyện ở đây.”

Tôi thấy anh ấy nhìn vào mắt tôi như muốn nói rằng anh ấy không muốn nghe những gì tôi nói tiếp theo, nhưng tôi đã làm như không thấy nó, tôi phải chấm dứt mọi chuyện ở đây.

Tôi cần chấm dứt những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng tôi. Để bản thân tôi được thật sự được tự do.

Sở Nhiễm, chúng ta nên kết thục mọi chuyện ở đây. Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa. Tôi đã quá mệt mỏi khi trở thành nô lệ của anh, nô lệ của chính tình yêu tôi dành cho anh. Làm ơn đi, Sở Nhiễm. Hãy để tôi rời đi,” tôi nói với anh ấy,cho đến khi những giọt nước mắt tôi cố kìm lại không ngừng chảy xuống. Những giọt nước mằn mặn chảy ra từ khoé mắt, cùng với cảm giác trĩu nặng trên vai.

Tôi thấy tay Sở Nhiễm nắm chặt trên bàn. Tôi không biết điều gì đã diễn ra trong tâm trí mình khi tôi nhẹ nhàng nắm tay anh ấy, rồi tôi mỉm cười với anh ấy.

“Dù sao cũng cảm ơn anh, Sở Nhiễm. Nhờ anh, mà tôi đã học được cách mạnh mẽ hơn và học cách đối mặt với những khó khăn. Cảm ơn anh, Sở Nhiễm. Cảm ơn anh sau tất cả,” tôi nói.

Tôi định rút tay ra khỏi tay anh ấy, nhưng anh ấy đột nhiên giữ chặt lấy tay tôi.

“Yên Nhi, làm ơn. Đừng đi,” anh nói.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, tôi không khỏi xót xa, nhưng nếu tôi tiếp tục ở bên cạnh anh ấy? Người đau khổ và tồn thương sẽ là tôi.

“Khi anh tìm được em, em lại một lần nữa muốn bỏ rơi anh, Yên Nhi. Không, em không thể làm điều đó, em không thể đối sử với anh như vậy.”

“Xin lỗi, Sở Nhiễm. Nhưng.” Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi tay tôi.

“Anh là người bỏ rơi tôi trước,” tôi nói với anh ấy rồi từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Xin lỗi em, Yên Nhi. Nhưng nếu thời gian quay lại lúc ấy anh sẽ vẫn lựa chọn như vậy. Nhưng nếu em chịu nói về sự tồn tại của tiểu Bảo thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Tôi lại liếc nhìn khuôn mặt cúi gằm của anh, có gì đó khiến lòng tôi trĩu nặng. Tôi bắt đầu bước ra khỏi chỗ anh và tôi đang ngồi đi thẳng về phía của, tôi buộc mình không được nhìn anh, vì tôi sợ nếu quay lại nhìn anh, tôi sẽ không thể kiềm chế được bản thân mà lao vào vòng tay của anh mất.

Dù đau đớn, dù không muốn nhưng tôi phải rời đi, bịt chặt miệng để tiếng nức nở không thể thoát ra ngoài. Nước mắt tôi lại tiếp tục tuôn rơi khi trái tim tôi lại tan nát.

****

Khi ra khỏi quán cà phê, tôi thấy Hạ Tuy đang ngồi trên một chiếc ghế dài gần đó, trong khi con trai tiểu Bảo của tôi đang ngủ trên tay anh ấy. Vì nghe tiếng bước chân của tôi, Hạ Tuy quay về hướng tôi đang đi đến.

Khuôn mặt của anh ấy hiện ra vẻ lo lắng, nên tôi từ từ tiến lại gần anh.

“Em không sao chứ” anh nói với tôi vẫn đang khóc và nhìn vào khuôn mặt của con trai mình.

“Em không sao, em không biết khi nào mình mới có thể ngừng khóc.”

Tôi thấy Hạ Tuy lấy một chiếc khăn tay từ trong túi của anh ấy rồi anh ấy nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi.

“Đủ rồi, em thật xấu, nín đi.” Anh ấy nói với tôi.

Tôi chỉ mỉm cười với những gì anh ấy nói, sau đó tôi đưa tay bế con trai, để thằng bé ngủ trên tay mình. Hạ Tuy bắt đầu đừng dậy và chúng tôi đi về phía xe của anh ấy. Tôi ngồi vào ghế lái phụ của chiếc xe trong khi tay vẫn bế tiểu bảo đamg ngủ trong lòng.

Hạ Tuy bước vào và ngồi bên phía ghế tài xe.

“Chúng ta về nhà thôi” anh ấy nói.

Tôi nhìn vào khuôn mặt anh ấy và anh ấy nở một nụ cười. Nụ cười đó của cậu ấy khiến tôi cảm thấy tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều.

“Được rồi, về nhà thôi,” tôi nói rồi mỉm cười đáp lại anh ấy.

Tất cả đã kết thúc, Yên Nhi. Tôi hy vọng nó kết thúc cũng như chuyện tình yêu của tôi dành cho anh ấy.

Bình Luận (0)
Comment