Nô Lệ Của Ceo

Chương 47

Vài ngày sau, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Hạ Tuy có vẻ bối rối và lo lắng, anh ấy đã đi đi lại lại từ nhà của mình, qua nhà của tôi.

“Yên Nhi, có ai đã đến đây hay không?” Hạ Tuy nói trong khi mắt liếc nhìn xung quanh căn nhà của tôi. Tôi đã rất ngạc nhiên khi anh ấy đã hỏi điều trong một khoảnh thời gian dài.

“Không có Hạ Tuy. Ai sẽ đến sao?”

“Không có gì. Không có gì” Anh nói xong lập tức đi ra cửa. Thật ngạc nhiên là bây giờ anh ấy trở nên rất kỳ lạ. Có điều gì làm anh ấy lo lắng hay sao.

Vào phút sau, anh ấy lại trở lại nhà tôi, anh ấy đứng ngay trước của nhà tôi. Lúc anh ấy định mở miệng hỏi, thì ngay lập tức tôi đã nói.

“Chưa, Hạ Tuy. Chưa có ai đến cả.” Tôi nói với anh ấy.

“Em biết anh định nói điều gì hay sao?”


“Có lẽ vậy, anh đã lặp đi lặp lại nó rất nhiều lần trong khoảng thời gian này.”

Cho đến một vào hôm sau tôi mới hiểu được những hành động của Hạ Tuy.

Ngay khi tôi mở cửa định bước vào trong nhà, thì nghe thấy một lời chào vang lên ở phía sau tôi.

“Chào Hạ Tuy, con trai yêu quý của mẹ.”

Tôi nhìn thấy một người ohuj nữ rất quý phái và thời thượng, bà ấy bất ngờ bước vào nhà tôi. Như thể bà ấy đã rất quen thuộc với điều đó.

“Mẹ.” Hạ Tuy nói.

Tôi chỉ đứng một bên nhìn hành động của hai người bọn họ.

“Mẹ đã rất nhớ con đấy con trai. Con có khoẻ không.”

“Mẹ t-tại sao mẹ lại đến đây”

“Tại sao? Mẹ đến thăm con chứ tại sao cái gì? Đã lâu con không về thăm mẹ, nên mẹ đến thăm con.” Người phụ nữa đó nói.

Tôi không muốn làm hỏng cuộc hội ngộ của hai người họ, nhưng bởi vì tiếng ồn của họ là đáng lo ngại, tôi sợ con trai mình sẽ thức giấc bởi tiếng ồn mất, thằng bé vẫn còn đang ngủ.

À hèm.” Tôi cố tình ho to để họ nhận ra rằng tôi đang đứng phía sau họ.

“Ồ, đây có phải là Yên Nhi hay không?” Người phụ nữa ấy hỏi tôi.

“Cô biết cháu sao.”

“Chắc chắn rồi, con trai cô rất hay nhắc đến cháu với cô. Cô rất vui khi được gặp cháu.” Tôi thấy cô ấy từ từ tiến lại gần tôi, sau đó cô ấy đưa tay ra trước mặt tôi nói. “Nhân tiện cô tự giới thiệu, cô là mẹ của Hạ Tuy, tên là Kiều Na.”

Tôi nhìn vào tay bà ấy, ngay lập tức nắm lấy nó. Nhưng mắt tôi mở to khi bà ấy bất ngờ kéo lấy tay tôi dau đó ôm tôi vào lòng.

“Cháu thật sự là một cô gái rất xinh đẹp.” Bà ấy nói. “Cô thật sự rất muốn cháu làm con dâu của cô.” Tôi ngạc nhiên trước lời nói của bà ấy. Nhưng nó không kéo dài lâu, tôi bị cái ôm của bà ấy ôm đến nghẹt thở. Nếu không có Hạ Tuy chắc tôi chết mất.

“Mẹ ơi, mẹ thả cô ấy ra đi, mẹ lại thế nữa rồi.” Hạ Tuy vừa nói vừa ngăn hành động của mẹ munh lại.

“Xin lỗi xin lỗi, cô chỉ là quá kích động.” Bà ấy cười lớn. “Vậy khi nào hai đứa tính đến chuyện kết hôn?”

“Kết hôn,?” Tôi không biết nó là gì, nhưng tôi muồn từ chối suy nghỉ của bà ấy, tôi cùng Hạ Tuy đã thốt ra lời nói ấy cùng lúc.

“Này…Hạ Tuy sao con không bàn chuyện đó với cô ấy.”

“Đến nào mẹ, đến nhà của con. Xin lỗi, Yên Nhi.” Hạ Tuy vừa nói vừa kéo mẹ mình ra khỏi nhà tôi.

Mẹ của anh ấy thất nhiệt tình, bây giờ tôi mới hiểu cái tính của anh ấy được di truyền từ mẹ của mình. Tôi bất lực mĩm cười.

“Mẹ có tiếng gì mà ồn thế ạ.”

Tôi nghe thấy giọng nói của tiểu Bảo ở phía sau lưng, tôi quay lại nhìn thằng bé. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt đang lim dim của thằng bé khi thằng bé vừa dụi mắt vừa nói.

“Không có gì đâu con yêu, con tỉnh rồi sao, con đã đòi chưa.” Tôi nói với thằng bé.

Sau đó tôi đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị gì đó cho chúng tôi ăn. Trong khi tôi đang chuẩn bị đồ ăn, những điều mà mẹ của Hạ Tuy đã đề cập đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.

“Kết hôn?” Trong một thời gian dài, dường như tôi không còn hy vọng về chuyện kết hôn. Nó từng là một trong những giấc mơ của tôi, nhưng bây giờ, tôi cũng không biết mình có muốn hay không nữa.

Nhưng, nó không tệ nếu tôi mơ về nó một lần nữa. Sau đó, tôi lại mỉm cười với những gì tôi nghĩ. Chúng chỉ là những giấc mà, phải không?

Bình Luận (0)
Comment