Sáng hôm sau. Tôi từ từ mở mắt, rút tay mình từ từ để thằng hé nằm xuống gối. Tôi từ từ đứng dậy khỏi giường để không đánh thức thằng bé dậy. Tôi rời khỏi phòng và nhìn ra ban công. Trời đã nắng, tôi cần chuẩn bị.
Sau khi tắm xong, tôi dọn dẹp qua căn hộ một lần. Sau đó tôi rời căn hộ để đi mua bữa sáng cho tiểu Bảo và tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng trên đường đến chỗ mua đồ ăn sáng tôi sẽ gặp mẹ của Hạ Tuy. Tôi liền chào hỏi bà ấy khi bà ấy cũng đang nhìn về hướng tôi đang đứng.
“Chào buổi sáng.” Tôi nói.
“Ồ, xin chào. Buổi sáng tốt lành, Yên Nhi. Cháu cũng đi mua bữa sáng hay sao?”
“Vâng, cháu đi mua đồ ăn sáng cho Tiểu Bảo và cháu.”
“Cô có thể đi cùng cháu hay không?.” Tôi rất ngạc nhiên trước những gì bà ấy nói, nhưng tôi cũng không từ chối bà ấy. Tôi chỉ biết gật đầu đáp lại như một câu trả lời cho những gì bà ấy nói.
Chúng tôi cùng nhau đi bộ đến một cửa hàng bánh mì gần đó. Sau khi chúng tôi mua xong, chúng tôi quay trở lại căn hộ của mình.
Khi đến trước căn họ của tôi bà ấy hỏi tôi.
“Yên Nhi, cô có thể vào nhà của cháu hay không?” Bà ấy hỏi.
“Vâng, cô có thể ạ.” Sau khi nói xong tôi nở một nụ cười thật tươi với bà ấy.
Tôi từ từ mở cửa và để bà ấy vào căn hộ của mình. Sau đó tôi đi về hướng phòng bếp rót cho bà ấy một ly nước, đặt chiếc bánh mới vừa được tôi mua ra dĩa, sau đó tôi mang đến chỗ bà ấy đang ngồi.
“Ồ, cảm ơn cháu, cô có đang làm phiền cháu không.” Cô nói khi mĩm cười với tôi.
“Không phiền đâu ạ, con trai cô đối xử với cháu rất tốt, như này đâu có là gì so với những chuyện mà con cô đã giúp cháu.”
Tôi không biết có chuyện gì m, nhưng tôi nhận thấy vẻ mặt của bà ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc và buồn bã khi tôi nhắc đến Hạ Tuy. Tôi đã kéo chiếc ghế đối diện với chỗ bà ấy đang ngồi, tôi bắt đầu ngồi xuống.
“Yên Nhi, về con trai cô. Chúng ta nói về nó được có được không?” Bà ấy nói trong khi khuôn mặt bà ấy hiện lên vẽ nghiêm túc nhìn tôi, cầm lấy ly nước tôi đã đưa trước đó.
“Vâng, chắc chắn là được rồi ạ.”
“Cháu biết không, đã từ rất lâu rồi cô mới thấy lại khuôn mặt vui vẻ của Hạ Tuy. Lâu lắm rồi thằng bé mới trở nên vui vẻ như bây giờ.” Nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt của bà ấy. “Cô nghỉ nụ cười đó của thằng bé xuất phát từ cháu, Yên Nhi. Cô muốn giữ nụ cười đó của thằng bé.”
“Nhưng, thưa cô-.”
“Kể từ khi Thu Thanh mất, cô chưa từng thấy lại nụ cười ấy trên khuôn mặt của Hạ Tuy.” Bà ấy cắt ngang những lời nói của tôi.
“Thu Thanh.”
“Phải, Thu Thanh. Bạn gái cũ của Hạ Tuy, người mà thằng bé đã thực sự yêu. Khi đó mọi thứ đã được sắp xếp cho màn cầu hôn của thằng bé. Nhưng vào lúc thằng bé cầu hôn con bé, con bé Thu Thanh đã khóc và từ chối lời cầu hôn của Hạ Tuy.”
“T-tại sao cô ấy lại từ chối?”
Tôi thấy tay bà ấy siết chặt cái ly đang cầm trong tay.
“Bởi vì con bé mắc căn bệnh ung thu, cô ấy không biết mình có vượt qua nó hay không.”
Mắt tôi mở to trước những gì tôi nghe được. Tôi không biết rằng quá khứ của Hạ Tuy lại đau đớn đến như vậy. Nhưng dù vậy, anh ấy vẫn mỉm cười trước mặt tiểu Bảo và tôi.
Trong lòng tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Với tất cả những gì Hạ Tuy đã làm cho tôi, tôi không hề biết anh ấy có quá khứ như vậy.
“Vì vậy, Yên Nhi. Cháu có thể giúp con trai cô không?. Cô biết nó rất yêu cháu. Cô có thể cảm nhận được điều khi thằng bé nhắc cháu với cô.”
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi bà ấy nói tiếp, nhưng tôi càng băn khoăn không biết bà ấy muốn truyền đạt điều gì.
“Tôi làm thế nào để giúp anh ấy.”
“Kết hôn với thằng bé.”
“Kết hôn sao.” Tôi chợt đứng dậy vì những gì bà ấy nói.
“Đúng, cô biết điều này là quá nhiều, nhưng, cô muốn cháu suy nghĩ về những điều mà cô nói.” Tôi thấy bà ấy từ từ đứng dậy từ chỗ bà ấy đang ngồi từ từ tiến lại gần tôi. Tôi cảm thấy bà ấy nắm lấy tay tôi, chạm vào lòng bàn tay tôi.
“Cô rất thích cháu, Yên Nhi. Cô cũng không quan tâm đến những chuyện trong quá khứ của cháu. Cô hy vọng cháu sẽ suy nghĩ về những điều cô nói.” Tôi nuột vài ngụm nước bọt vì những điều bà ấy nói.
Vâng, tôi biết Hạ Tuy là một chàng trai tốt và tôi biết anh ấy cũng rất quan tâm đến, nhưng anh ấy không phải là người tôi muốn lấy.
Vai tôi run lên khi nghe thấy tiếng gõ cửa lớn. Cả hai chúng tôi đều nhìn xem nó đến từ đâu và thấy Hạ Tuy đang đứng ở phía cửa nhà tôi.
“Mẹ! Con biết ngay mẹ sẽ ở đây. Mẹ đang làm gì ở đây vậy, mới sáng sớm mà mẹ đã đến làm phiền Yên Nhi rồi sao.”
“Chúng ta đã nói về con đó, con trai.”
“Đi thôi mẹ, trở về nhà.” Hạ Tuy nhanh chóng đi về phía nơi chúng tôi đang đứng, nắm lấy tay mẹ anh ấy kéo về.