Trước khi bọn họ rời khỏi nhà tôi, tôi thấy ánh mắt của mẹ Hạ Tuy đang nhìn về phía mà tôi đang đứng, sau đó bà ấy nói một câu trước khi rời đi.
“Cháu hãy suy nghỉ về những gì cô đã nói với cháu, thế nào.” Bà ấy nói vọng lại.
“Này… Yên Nhi, dù mẹ anh đã nói gì với em, em hãy quên nó đi, đừng để ý đến những lời đó, tạm biệt, gặp lại em sau.” Hạ Tuy nói, sau đó họ rời khỏi nhà tôi. Chỉ còn tôi đứng yên tại chỗ.
Tôi cảm thấy được trái tim mình đập rất nhanh, tôi đưa tay lên ôm lấy lòng ngực mình. Tôi cảm nhận được tình thương của người mẹ dành cho con mình. Người mẹ muốn làm tất cả cho con mình, chỉ cần thấy con mình được vui, được hạnh phúc.
Không giống như mẹ của Trí Thành, mẹ của Hạ Tuy muốn làm tất cả chỉ để cho con mình được hạnh phúc. Còn gia đình của Trí Thành đã làm tổn thương con mĩnh khi cấm cản họ đến với người mình yêu chỉ vì không môn đăng hộ đối. Còn mẹ của Hạ Tuy bà ấy không quan tâm đến quá khứ của tôi, bà ấy chập nhận con người thật của tôi.
Không biết tại sao nhưng trong lòng tôi cảm thấy ấm áp bởi gia đình của Hạ Tuy, tôi cảm thấy họ coi tôi như con cái của họ vậy. Không phải là tôi không thích Hạ Tuy, cũng không phải là tôi chưa sẵn sàng để bắt đầu bước một mối quan hệ mới, nhưng có lẽ, nếu tôi quá vội vàng trong chuyện này, cả hai chúng tôi đều sẽ bị tổn thương.
“Mẹ, con đói bụng” Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi tôi nghe thấy giọng nói của con trai mình. Thằng bé đang mặc bộ đồ ngủ trong khi tay kéo con gấu bông yêu thích của mình dụi mắt nói.
Tôi mỉm cười khi nhìn thằng bé, rồi tôi bước đến gần chỗ thằng bé đang đứng.
“Nào, đi rửa mặt rồi ra ăn sáng được không?”
“Vâng.”
Một lúc sau thắng bé trở lại phòng khách.
“Lại đây, bữa sáng đã chuẩn xong, con lại đây ăn nào.” Tôi nói.
Tôi và con trai mình cùng ngồi xuống bàn ăn cùng ăn sáng. Trong khi tôi và tiểu Bảo đang ăn sáng, tôi không thể nào quên được cuộc trò chuyện giữa tôi và mẹ Hạ Tuy, tôi không hiểu tại sao tôi lại suy nghỉ về những điều đó.
“Mẹ, mẹ không sao chứ, mẹ đang không tập trung.” Tôi nghe con trai mình nói.
“Mẹ xin lỗi.” Nói rồi tôi nhẹ nhàng vuốt tóc thằng bé để đánh lạc hướng thằng bé. Đến khi một suy nghỉ léo lên trong đầu tôi, tôi đã nghỉ đến việc hỏi ý kiến con trai mình.
“Tiểu Bảo.”
“Dạ” tôi không biết bắt đầu từ đâu với những điều tôi muốn hỏi ý kiến của thằng bé. Nhưng tôi rất muốn hỏi ý kiến của thằng bé về những chuyện này.
“Con có muốn có một người bố hay không.”
“Có phải mẹ đang nói đến người đàn ông lúc trước không ạ.” Thẳng bé nói, rôid cắn một miếng bánh mì ăn xong mới nói tiếp “Người đó nói với con, ông ấy là bố của con.”
“Thế con có suy nghỉ thế nào nếu bố con là chú Hạ Tuy?” Nghe tôi nói xong thằng bé ngưng việc ăn lại nhìn tôi.
“Tại sao lại không phải bố ruột của con mà lại là chú Hạ Tuy vậy mẹ?” Thằng bé hỏi.
“Cuộc sống của người lớn phức tạp hơn cuộc sống của con rất nhiều. Hoàn cảnh của bố con và mẹ cũng vậy, nó quá phức tạp. Mẹ không biết nên giải thích thế nào cho con hiểu, tiểu Bảo.” Tiểu Bảo quay lại với những gì thằng bé đang ăn trước đó rồi mới bắt đầu nói.
“Con cũng rata thích chú Hạ Tuy. Nhưng quan trọng nhất vẫn là mẹ, miễn rằng mẹ cảm thấy hạnh phúc thì con luôn ủng hộ mẹ.” Nói xong thằng bé mĩm cười với tôi.
Tôi hạnh phúc vì tôi đã có một đứa con như thằng bé, tôi cũng hạnh phúc vì tôi đã nuôi nấng thằng bé trở nên ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
****
Vào ban đêm, tôi rất ngạc nhiên khi ai đó bất ngờ gõ cửa nhà chúng tôi, khi tôi đi ra mở cửa, tôi thấy mẹ của Hạ Tuy đứng ở bên ngoài.
“Xin chào, Yên Nhi. Chào buổi tối.”
“Chào cô buổi tối, cô qua nhà cháu có việc gì sao ạ.”
“Cháu muốn đi xem pháo hoa hay không?”
“Pháo hoa ạ.”
“Đúng vậy, dẫn Tiểu Bảo cùng đi xem. Cô chắc rằng thằng bé sẽ rất thích chúng.”
“N-nhưng.”
“Thôi nào, không có nhưng nhị gì hết.”
Sau một lúc suy nghỉ, tôi đã dẫn tiểu Bảo đi đến chỗ xem pháo hoa cùng bà ấy.
Tôi không biết nên nói mẹ của Hạ Tuy trẻ con hay bà ấy nhiệt tình và vui vẻ nữa, mà ấy luôn mang lại bầu không khí tích cực cho mọi người xung quanh.
Một lúc sau chúng tôi đến một cánh đồng xanh bao la. Có rất nhiều người xung quanh và họ đang chờ đợi màn bắn pháo hoa này. Sự thật là tôi không thích đi xem bắn pháo hoa, nhưng tôi không thể làm gì khi chúng tôi đã đến đây.
“Yên Nhi, xin lỗi vì những gì mẹ anh đã làm, chắc bà ấy đã làm phiền em rất nhiều.”
“Không, không có gì đâu, mẹ anh, bà ấy là một người mẹ rất tuyệt vời đấy. Em ước mình cũng có một người mẹ như vậy.”
“Vậy sao. Em biết không có đôi lúc anh cảm thấy mẹ mình như một người của xã hội đen vậy, nhưng có đôi lúc anh cũng cảm thấy bà ấy như một đứa trẻ con.” tôi đã cười trước những lời anh ấy nói về mẹ mình.
Tôi chợt nhận ra rằng Tiểu Bảo thằng bé không còn bên cạnh tôi nữa.
“Hạ Tuy, anh có thấy tiểu Bảo đã đi đâu không?”
“Mẹ anh đã dẫn thằng bé đi chơi, có lẽ quanh đâu đây thôi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết thằng bé vẫn an toàn tôi tinh tưởng rằng mẹ của Hạ Tuy sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé.
Khi Hạ Tuy và tôi đứng trên một cánh đồng dường như được bao quanh bởi thảm cỏ, tôi không khỏi cảm thấy khó xử mỗi khi nghĩ về những gì mẹ anh ấy đã nói với tôi.
“Cuộc trò chuyện của em và Sở Nhiễm ngày hôm trước đã diễn ra như thế nào?” Hạ Tuy đột nhiên nói để phá vỡ sự im lặng giữa hai chúng tôi. Tôi lại nghe thấy tên người đàn ông đó.
“Không có gì. Em bảo anh ấy để em được tự do. Em không muốn liên quan đến anh ấy về bất cứ chuyện gì.”
“Đó có phải là tất cả những lời em thật sự muốn nói với anh ấy hay không?” Tôi nhìn Hạ Tuy lúc này đang nghiêm túc nhìn lên trời nói.
“Tại sao anh lại hỏi như vậy.”
“Không có gì, có thể bởi vì, theo thời gian, em sẽ hối hận bởi những lời nói của mình.”
Câu nói đó của anh ấy làm tôi thắc mắc, nhưng tôi đã hạ quyết tâm dù biết một phần những gì anh ấy nói là đúng, nhưng tôi cũng đành phải chấp nhận sự thật rằng anh ấy đã có gia đình của riêng mình, tôi không thể trở thành một người phá hoại gia đình của người khác. Buông tay là lựa chọn tốt nhất cho hai cũng tôi.
“Nhưng anh rất tự hào về em, Yên Nhi. Bởi vì em có thể đối mặt với anh ấy.” Tôi mỉm cười với những gì anh ấy nói, rồi lại hướng sự chú ý của mình lên bầu trời phía trên.