Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó tôi nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường trong văn phòng của tôi.
Gần năm giờ chiều rồi nên đầu óc tôi không muốn làm việc tiếp.
Tôi đứng dậy lấy bộ vest trên ghế rồi rời khỏi văn phòng.
Tôi thậm chí còn thấy nhân viên của mình nói lời tạm biệt với tôi và tôi chỉ gật đầu với họ. Mắt tôi vô tình bắt gặp hình ảnh của Tiêu Á, nhân viên cũ của tôi. Người đàn ông tự nguyện nghỉ việc sau khi Yên Nhi từ chức.
Tôi đi thẳng đến lối đi bộ dành riêng cho mình, hướng đến bãi đậu xe của tòa nhà. Tôi muốn đến một nơi mà tôi có thể cảm thấy bình yên. Tôi muốn đến nơi có người mà tôi tinh tưởng. Là người luôn lắng nghe tôi mỗi khi tôi có tâm sự.
Tôi bắt đầu lái xe và đi ngang qua một cửa hàng hoa một lúc, mua một bó hoa, sau đó tôi đến chỗ em trai Trí Thành của tôi đang ở.
Khi đến nghĩa trang, tôi đỗ xe trước rồi đi bộ về phía mộ anh.
Tôi quỳ xuống trước bia mộ của em ấy, rồi dọn những cây cỏ xung quanh.
Sau khi dọn sạch cỏ trên mộ em trai mình. Tôi đặt bó hoa mà tôi mang đến, lên trên bia mộ của em trai mình rồi nở mụ cười cay đắng.
“Em có khỏe không, em trai, Trí Thành. Anh xin lỗi vì đã lâu không đến thăm em. Em xin lỗi vì em đã không dành thời gian cho anh.” Tôi nhẹ nhàng ngồi bên bia mộ của em ấy rồi nhìn lên bầu trời.
“Nếu em có ở đây, em có tha thứ nếu anh nhờ em một việc hay không?” Ngừng một lúc tôi mới nói tiếp.
“Em có thể đưa anh đến nơi em đang ở hay không? Em trai, anh đang gặp một số việc rất khó khăn, anh không biết anh có thể một mình vượt qua nó hay không nữa.? Anh thật sự quá mệt mỏi khi chịu đựng mọi chuyện một mình.”
Tôi lại cúi đầu nhìn mộ em trai mình, rồi lại hé môi nói.
“Trí Thành hãy tha thứ cho anh nếu tôi đã làm tổn thương người phụ nữ em yêu nhiều năm trước. Nhưng anh chỉ làm những gì mà trước đây anh cho là đúng. Anh muốn thú nhận với em những gì đã xảy ra. Anh muốn em biết lý do tại sao anh lại có thể làm tổn thương cô ấy.
Lúc đó anh đã sẵn sàng chia tay với Lục Doanh. Anh sẵn sàng đón nhận mọi lời lẽ tổn thương mà cô ấy sẽ ném vào anh. Anh sẵn sàng quỳ xuống trước mặt cô ấy để giải thoát cho anh và được ở bên người phụ nữ mà anh thật sự yêu.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc đến đó sẽ xoay chuyển mọi thứ. Kế hoạch chia tay của tôi với cô ấy bất ngờ bị phản tác dụng.
Anh đến thẳng nhà Lục Doanh trước khi công khai về đám cưới của bọn anh trên mạng xã hội
Khi anh bước vào nhà cô ấy. Những giấy tờ nằm rải rác trên sàn như thể muốn anh nhìn thấy chúng. Anh đã rất ngạc nhiên khi nhìn thoáng qua nội dung của những tờ giấy đó.
Thông tin về Lục Doanh và các tài liệu chứng minh rằng Yên Nhi là em gái của cô ấy.
Anh như chết trân tại chỗ. Vị hôn phu của anh lại là chị gái của cô gái mà anh yêu, Làm thế nào mà điều đó có thể xảy ra?
“Sở Nhiễm tôi thực sự mong đợi ngày hôm nay.” Cô ấy đã nói với anh như vậy.
Anh đã hỏi cô ấy, tại sao cô ấy biết Yên Nhi là em gái cô ấy. Và cô ấy biết nó từ khi nào.
Em biết không Trí thành. Cô ấy nói cô ấy đã biết từ rất lâu rồi. Nhưng cô ấy sợ sẽ phá hủy đi sự hạnh phúc mà gia đình Yên Nhi đang có, nên cô ấy đã không nói ra.
Khi Lục Doanh đứng trước mặt anh. Anh không thể không cảm thấy tiếc cho cô ấy. Anh không thể tưởng tượng được cô ấy đã chịu đựng bao nhiêu nỗi đau trong lòng.
Anh lại gần những mảnh giấy nằm rải rác trên sàn nhà rồi nhặt từng tờ giấy lên.
Họ biết đến tôi hay không nó không quan trong. Bởi tôi biết anh sẽ luôn ở bên tôi. Phần đời còn lại của toi sẽ gắn liền với anh. Lục Doanh đã nói như vậy.
Anh nắm chặt tay lại vì lời cô ấy nói. Nhưng ngay cả khi anh biết sự thật về hai người họ, điều đó cũng không đủ để ngăn cản mục đích của anh.
Sau khi nhặt những tờ giấy trên sàn lên, anh đặt chúng lên chiếc bàn gần nơi bọn anh đang đứng. Anh vội nói. “Lục Doanh, chúng ta chia tay đi.”
Anh cảm thấy Lục Doanh dừng việc cô ấy đang làm, anh có thể cảm thấy vẻ mặt của cô ấy bị sốc, nhưng anh đã chỉ lờ đi nó.
Cô ấy nhẹ nhàng đối mặt với anh và anh thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô ấy.
“Anh đang nói đùa phải không?” Anh lắc đầu trước những lời cô ấy nói, rồi cô ấy lại nói tiếp “có phải vì Yên Nhi hay không, có phải vì em gái cô ấy hay không.”
Anh không biết tại sao cô ấy lại biết được điều đó? Không biết từ đâu mà cô ấy biết được nó? Nhưng không sao vì nếu cô ấy đã biết được thì amh cũng mở lời với cô ấy đễ dàng hơn. Anh gật đầi với nhung gì cô ấy nói.
Anh biết nó sẽ làm tổn thương cô ấy bây giờ nhưng cô ấy sẽ sớm quên nó.”