Tôi ngạc nhiên khi cô ấy chạy đến ôm chặt lấy tôi.
“Sở Nhiễm, làm ơn. Đừng bỏ em, em sẽ làm tất cả, chỉ cần anh yêu em một lần nữa. Làm ơn, Sở Nhiễm. Anh là người duy nhất em dựa vào,” cô ấy nói với anh từng lời một, khi nghe thấy những lời cô ấy nói anh có thể cảm nhận được nỗi buồn cô ấy.
Anh hiểu điều điều cô ấy muốn nói nhưng anh không thể ép trái tim mình yêu cô ấy.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô ấy đang ôm lấy cơ thể anh và từ từ gỡ nó ra khỏi người mình. Để anh thoát khỏi cái ôm của cô ấy.
“Xin lỗi, Lục Doanh. Tôi thật sự không thể yên cô một lần nữa.” Anh đã nói với cô ấy như vậy.
Anh buông tay cô ấy ra và định quay lưng định rời khỏi chỗ cô ấy thì nghe thấy một loạt tiếng rên rỉ phát cách đó không xa.
Tôi nhìn Lục Doanh lúc này đang đứng cúi đầu. Tay cô ấy cầm điều khiển từ xa chỉ vào chiếc TV LED.
Anh nhìn theo nó và mắt tôi mở to khi nhìn thấy đoạn video tục tĩu mà anh đã quay nó từ trước đây nhưng anh đã xóa những video ấy trong máy tính của mình từ lâu.
“Làm làm sao cô lại có được nó” anh đã hỏi cô ấy.
Cô ấy đã nói với anh rằng làm thế nào mà cô ấy có nó không quan trọng. Nhưng thời điểm anh bướ ra khỏi cánh cứ ấy. Những video ấy sẽ phát tán trên các trang mạng xã hội.
Nếu những video đó được lan truyền ra bên ngoài nó không chỉ ảnh hưởng đến anh mà nó còn ảnh hưởng đến Yên Nhi.
Anh đã rất hoảng sợ vì những điều đó. Anh không thể để cuộc sống của Yên Nhi bị huỷ hoại bởi sai lầm của anh được. Anh không thể nhìn được khi cô ấy một lần nữa lại đau khổ bởi sai lầm của anh.
Anh siết chặt tay hỏi cô ấy. “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Cô ấy muốn anh công khai chuyện kết hôn. Ép buộc anh phải kết thúc mối quan hệ của anh với Yên Nhi. Dù không muốn làm điều đó. Nhưng anh đã làm theo yêu cầu của cô ấy. Anh không thể làm khác đi.
Anh biết quyết định này sẽ làm tổn thương người con gái anh yêu. Nhưng anh thà như thế còn hơn cuộc đời của cô ấy bị huỷ hoại vì những video đó.
Sau khi tâm sự hết mọi chuyện với em trai mình. Tôi không thể nào kiềm chế nhung giọt nước mắt đang rơi trên mặt mình.
Trí Thành, em có biết không? Anh không thể nhớ được mình đã khóc bao nhiêu lần từ lúc kết thúc mối quan hệ với Yên Nhi. Có lẽ nó như vậy khi bọn anh bắt đầu yêu nhau. Dường như nước mắt anh không cạn mỗi khi nhớ đến cô ấy, mỗi lần nhớ đến cô ấy, là một lần trái tim anh loại nhịp.
Tôi dứt khoát lau nước mắt và nhìn lại bia mộ của em tôi. Anh nhớ em rất nhiều, em trai của anh.
Số phận có vẻ như đang đùa giỡn tôi, tôi chưa kịp quay lại xe thì trời bỗng đổ mưa to. Cơn mưa này bao trùm lấy tôi cơ thể để che đi những giọt nước mắt trong đôi mắt của tôi
Tôi từ từ đứng dậy, đút tay vào túi rồi bước ra khỏi mộ em trai mình.
Khi lên xe, tôi ngồi xuống và tựa đầu vào thành ghế. Một lúc sau, tôi nắm lấy tay lái và khởi động xe.
Khi tôi rời khỏi mộ em trai mình, trời cũng đã tối. Một lúc sau, tôi đang lái xe thì nghe thấy tiếng điện thoại di động của mình từ ghế bên kia.
Tôi không muốn nhìn vì có thể Lục Doanh đang gọi từ đầu dây bên kia. Nhưng mắt tôi vô tình thoáng thấy cái tên đang hiên lên trên máy.
Một loạt thắc mắc và thắc mắc lấp đầy tâm trí tôi khi tôi nhìn thấy tên cô ấy trên màn hình điện thoại di động của mình.
Tên của Yên Nhi lóe lên màn hình của nó. Tại sao cô ấy lại gọi cho tôi?
Tôi loay hoay với lấy chiếc điện thoại di động ở ghế bên kia, khi tôi với lấy được nó, phía trước xe tôi léo lên một ánh sáng chói mắt. Mắt tôi mở to khi thấy một chiếc xe tải lớn đang lao về hướng tôi.
Tôi cố bẻ lái để tránh chiếc xe tải đang lao tới nhưng đã quá muộn. Đầu xe tải đâm vào xe tôi. Cú va chạm mạnh khiến chiếc xe tôi đang đi bị lật. Tôi không thể đếm được nó đã lăn bao nhiêu vòng trên đường.
Mỗi vòng chiếc xe lăn, nó khiến tôi đập vào cửa sổ và vô lăng. Tôi không thể làm gì khác ngoài ôm lấy bản thân mình. Nhưng do lực và tốc độ của mỗi vòng lăn của chiếc xe nó khiến đầu tôi đập vào vô lăng. Nó khiến tôi cảm thấy choáng váng.
Tôi có thể cảm thấy chiếc xe của mình đã ngừng lăn, nhưng tôi có cảm giác như một chất lỏng nhớp nháp đang chảy qua đầu tôi.
Tôi cảm thấy chóng mặt và yếu ớt. Chân và tay của tôi dường như tê liệt, tôi không còn cảm giác gì ở chúng nữa.
Cho đến khi mắt tôi thoáng thấy chiếc di động lúc nãy. Tôi mở miệng và chỉ có một cái tên thoát ra khỏi môi tôi.
“Yên Nhi.”
Qua giọng nói của tôi có thể nghe thấy sự yếu dần của cơ thể tôi. Tôi buộc phải di chuyển và cố với lấy chiếc điện thoại mà mắt tôi có thể nhìn thấy. Nhưng khi ngón tay của tôi chạm đến điện thoại, tôi cảm thấy cơ thể mình đã rất yếu, cuối cùng tôi đã ngất đi khi chạm tay vào máy.