Nói Dối Thành Tính - Lý Ất

Chương 6

Nhân viên phục vụ dẫn Lý Đài băng qua đại sảnh, đi xuống tầng dưới.
Để phối hợp với trang phục, cô mang giày cao gót cao gần 10cm, đi mấy bậc thang ngắn thôi cũng rất vất vả.
Tầng hầm là hầm rượu, Lý Đài vừa bước vào nhân viên đã đóng cửa rời đi.
Chử Huy một mình đứng trước tường rượu vang chọn lựa, mãi một lúc lâu mới chọn được một chai, mở ra rót hai ly, đưa một trong hai ly về phía Lý Đài vẫn đang đứng ở cửa, thong thả mời: "Lại nếm thử xem."
Lý Đài đã bị giày cao gót hành hạ đến mức bắp chân run rẩy, cố gắng giữ vững dáng người bước qua, nhận lấy ly rượu uống một ngụm nhỏ, không nếm ra được gì.
"Loại rượu này khi vừa mở và sau khi để tiếp xúc với không khí là hai hương vị hoàn toàn khác nhau." Chử Huy uống một ngụm rượu rồi nói tiếp, "Không thích à? Chỉ thích nước ép thôi sao?"
Cổ họng Lý Đài bắt đầu nghẹn lại, ngẩng mắt quan sát sắc mặt của Chử Huy, còn tốt, không tính là trắng bệch.
"Không nói gì à? Lúc nãy không phải nói chuyện vui vẻ lắm sao?"
Lý Đài khẽ nói: "Em không hiểu rượu vang đỏ."
Chử Huy đặt ly rượu xuống, nâng cằm Lý Đài lên, cúi mắt dùng ánh mắt kén chọn đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Chử Huy xương mày cao, hốc mắt sâu, tướng mạo sắc sảo, thân hình cao lớn, tính cách cũng không dễ ở chung, giờ lại không hề thu lại khí thế một chút nào, tính công kích vô cùng mạnh mẽ.
Lý Đài muốn giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể cúi mắt mặc anh đánh giá.
"Lấy được số điện thoại của anh ta chưa?"
"Không có, em không có lấy."
"Tại sao không lấy? Anh ta làm ngay ở trại giam số 2 thành phố, quan huyện không bằng quan đang quản, chưa nghe bao giờ à?"
"Em không có ý đó."
"Thật không?" Ánh mắt Chử Huy trở nên ngả ngớn, "Lúc đầu chẳng phải em lên giường với anh để anh chăm sóc tình cũ của em sao. Giờ sao lại... Ồ, tình cũ sắp ra tù rồi, em nói nếu.."
"Không có." Lý Đài nhanh chóng cắt ngang anh, "Em chưa bao giờ có ý nghĩ đó."
Chử Huy dùng đầu ngón tay quệt nhoè son môi còn sót lại trên môi Lý Đài, "Vậy thì tiếc quá, còn trang điểm nữa chứ.
"Em.. ưm."
Anh đột ngột cúi đầu cắn lấy môi Lý Đài, bàn tay kẹp ở cằm dùng sức nâng cô lên đón nhận mình.
Dù đã mang giày cao gót giữa hai người vẫn chênh lệch chiều cao, Lý Đài gần như bị Chử Huy nâng đầu hôn, đứng không vững, môi lưỡi lại bị chiếm hữu hoàn toàn, cô rất nhanh đã nghẹt thở đến mức đỏ bừng cả mặt.
Chử Huy ấn Lý Đài nằm sấp lên bàn, xé mở áo khoác, trong tiếng thở hổn hển dữ dội Lý Đài vẫn cảm nhận được rõ ràng Chử Huy ở phía sau dùng hai tay vuốt ve từ đùi cô lên vai theo cách cực kỳ khiêu khích nhục dục.
Anh nắm lấy bả vai kéo người lên, chế giễu bên tai cô: "Đã không tìm được chỗ dựa mới, vậy thì hầu hạ khách quen cũ cho tốt đi."
Anh lôi đôi vú ra, xé miếng dán ngực, Chử Huy nghịch ngợm đầu nhũ hoa đang nhô lên, nắm lấy bầu ngực mềm mại đầy tay. Thách thá𝐧h tì𝑚 được — T rU𝑚Tr𝘂yệ𝐧.𝒗𝐧 —
Tay kia lần xuống hoa môi khô khốc, vỗ nhẹ một cái, cơ thể Lý Đài đã run lên dữ dội.
"Sao lại mẫn cảm như vậy?"
Ngón tay xâm nhập khiến Lý Đài khó chịu, chỉ vài cái kích thích hoàn toàn không đủ để làm ướt, thứ đồ thô to hơn tiến vào, Lý Đài nằm sấp trên bàn co rúm xương bả vai lại, căng cứng không ngừng run rẩy.
Vuốt ve dọc sống lưng gầy guộc, Chử Huy bóp gáy Lý Đài như bóp một con mèo con gầy trơ xương.
"Ăn mặc thế này chẳng phải tự mình muốn ** sao? Kêu lên đi, anh đâu có cưỡng bức."
Lý Đài thả lỏng bờ môi vẫn cắn chặt, rên lên như một kỹ nữ phát tình.
Cái bàn quá cao, giày cao gót 10cm khiến đầu ngón chân cô vừa đủ chạm đất, dương v*t thô dài ra vào trong cơ thể, đẩy xương hông va vào mép bàn từng cái một, tất cả đau đớn và khoái cảm đều hóa thành tiếng rên rỉ, Lý Đài cố gắng lấy lòng người đàn ông phía sau.
Cô không thấy ấm ức, chuyện hôm nay quả thực không ổn, Chử Huy không cần phải tha thứ cho sự vô tội của cô, ở một khía cạnh nào đó, cô thậm chí còn mừng, Chử Huy không có sở thích chia sẻ bạn giường.
Chử Huy phát tiết bằng cách bắn vào trong Lý Đài, không có sự ôn tồn sau đó, gần như ngay lập tức anh đứng dậy cầm lấy điện thoại trên bàn vẫn đang reo, nhìn vài cái, bước vào phòng vệ sinh rồi rất nhanh đi ra khỏi hầm rượu.
Lý Đài ngồi bệt trên thảm thở dốc, quần áo trên người đều thành mảnh vải rách.
Có người gõ cửa, cô kéo vải cố gắng che thân mình, chưa kịp lên tiếng đáp lại, một túi giấy được đẩy qua khe cửa, cánh cửa lại nhanh chóng được đóng lại.
Lý Đài xách túi giấy vào phòng vệ sinh, trong túi chỉ có quần áo, cô đành phải mang giày cao gót bò lên cầu thang.
Cuối cầu thang có nhân viên phục vụ đang đứng đợi, Chử Huy đã sắp xếp xe đưa cô về nhà.
Xuống xe ở một ngã tư, Lý Đài từ xa đã nhìn thấy Triệu Nguyên Nguyên đang liên tục nhảy lên với vào cửa sổ quầy tạp hóa, thân hình tròn vo rơi xuống đất rồi lại nảy lên.
"Nguyên Nguyên."
"Ơ?" Triệu Nguyên Nguyên lắc lư khuôn mặt tròn chạy tới, "Chị ơi sao chị không ở nhà? Chiều em tan học thấy chị không mở cửa, mẹ em bảo em sang xem, chị đi đâu vậy?"
"Chị ra ngoài chơi."
"Chơi? Trước giờ chị đâu có ra ngoài chơi bao giờ, hôm nay chị đi đâu chơi vậy?"
Lý Đài mở cửa, lấy một cây kẹo mút đưa cho cậu bé, "Không đi đâu cả, chỉ là đi dạo phố với bạn thôi. Về nói với mẹ em là chị về rồi, bảo mẹ đừng lo."
"Vâng ạ."
Lý Đài nắm lấy tay cậu bé đang định bóc giấy kẹo, "Mai hãy ăn, lát nữa về là em phải đi ngủ rồi, ăn bây giờ sẽ sâu răng đấy."
"Được, vậy em đi đây." Triệu Nguyên Nguyên chạy được vài bước lại quay đầu nói, "Chị ơi lần sau đi chơi phải về sớm nhé, mẹ em bảo về muộn quá không an toàn."
"Ừ, chạy chậm thôi, nhìn đường kẻo ngã đấy."
Nhìn Triệu Nguyên Nguyên chạy vào khu chung cư, Lý Đài mới quay về cửa hàng.
Cảm giác có người nhớ đến thật tốt, sắp tới, căn phòng trống đợi chờ cũng sẽ được thắp sáng.
Chỉ còn 3 tuần nữa thôi.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bình Luận (0)
Comment