Nói Dối Thành Tính - Lý Ất

Chương 7

"2 đồng 5, mã vạch ở đây."
"Bốp!" Tóc vàng rút ra một tờ 5 đồng đập lên quầy, "Tiền mặt. Cổ xưa chưa? Có đủ tiền thối không?"
Lý Đài nhận tiền, kéo ngăn kéo ra, lấy tiền lẻ rồi cũng đập lên quầy.
"Ồ, được đấy."
Tóc vàng lại lấy một gói kẹo cao su, trước khi Lý Đài đưa tay, cầm tiền lẻ trên quầy đi, từ trong túi lại rút ra một tờ 5 đồng đưa qua.
Lý Đài nhận lấy tiền, vẫn như cũ đập tiền thối lên quầy.
Tóc vàng cười ngạo nghễ, lôi ra 4, 5 tờ 5 đồng, 10 đồng vẫy trước mặt cô, "Đều đủ tiền thối hết à?"
Liếc anh ta một cái, Lý Đài nghiêm túc nói: "Từ chối tiền Nhân dân tệ là vi phạm pháp luật."
"Quầy tạp hóa của cô mở cũng được đấy, mua cái kẹo cao su cũng phổ cập pháp luật được, còn có hành vi vi phạm pháp luật nào nữa không, phổ cập thêm cho tôi đi."
"Gây rối trật tự, phạt tiền, giam giữ, ngồi tù."
"Ồ, nói cũng giỏi thật. Nhắc đến chuyện ngồi tù này, cô chắc quen lắm nhỉ, bạn trai cô chắc kể cho cô nghe trong tù thế nào rồi đúng không? Kể tôi nghe với đi, cho tôi mở mang kiến thức với."
Lý Đài không nói gì, mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu tóc vàng.
Một tuần trước đây vẫn là một mái tóc hồng, không biết dùng thuốc nhuộm tóc kém chất lượng nào, chỉ vài ngày đã phai màu không nói, tóc còn khô như cỏ khô, nhìn là đã muốn cắt phắt đi.
Tóc vàng một hồi lâu không được đáp lại, lại nhích tới gần hơn, còn vốc một nắm hạt dưa trên quầy, vừa tách vỏ vừa nói: "Nói đi chứ, bên tôi chỉ có mỗi một người vào tù thôi, chuyện này hỏi người khác cũng chẳng ai biết, bạn trai cô trong tù có bị đánh không? Tôi nghe nói bên trong không chỉ có đánh người, ngay cả đàn ông cũng bị cưỡng..."
"Nói nữa tôi đánh chết anh đấy, tin không?" Lý Đài đột nhiên giơ cái cốc không lên làm bộ muốn ném anh ta.
"A" Tóc vàng theo phản xạ lùi lại một bước lớn, "Gì.. gì chứ? Chỉ nói chuyện thôi mà...sao lại..." Sau khi phản ứng một chút, anh ta nhanh chóng ưỡn thẳng lưng, hung dữ nói: "Đánh tôi? Tôi nói cho cô biết, hai ta ai đánh ai còn chưa chắc, cô đừng ra vẻ ở đây với tôi..."
Lý Đài cầm cốc vung lên một cái, tóc vàng rụt cổ lại rồi im bặt.
"Nói nhảm nữa tôi thật sự đánh anh đấy, cút đi."
"Nói chuyện kiểu gì vậy, tôi mua..."
"Không bán! Cút đi!"
Tóc vàng có hơi phản ứng không kịp, ngớ người vài giây, muốn cứu vãn chút thể diện, đối diện với ánh mắt kia, tư thế vẫn giơ cốc và khí thế không giảm của Lý Đài, lại hơi sợ, cuối cùng vểnh cổ lên chửi rủa rồi quay người bước ra ngoài, "Chỉ mở cái quầy tạp hóa thôi mà, làm gì ghê thế, không bán, không bán sớm muộn gì cũng chết đói..."
Lý Đài nhìn bóng lưng tóc vàng, đặt cốc xuống, vốc nắm hạt dưa trên quầy tiếp tục cắn.
Tóc vàng tên thật là Khương Long, cũng ở trong khu chung cư cũ. Cha mẹ là những người tốt có tiếng, đáng tiếc con trai lại bất tài, tốt nghiệp 2 năm cũng không tìm được việc làm đàng hoàng, làm gì cũng ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (*), thỉnh thoảng còn đến quầy Lý Đài khoe mẽ sự tồn tại của mình.
Nhàm chán.
(*Một thành ngữ Trung Quốc có ý chỉ sự thiếu kiên trì, nỗ lực làm việc không liên tục. Giống như người đánh cá chỉ ra khơi vài ba ngày rồi lại nghỉ vài ngày để phơi lưới, việc học tập, làm ăn cũng chập chờn, thiếu sự chuyên tâm và đều đặn.)
*
Chiều Lý Đài đang buồn ngủ lơ mơ thì người giao đồ nội thất đến, bàn ghế, giường, tủ quần áo vào nhà, phòng ngủ của Trương Hạo Linh coi như bài trí xong, để vài ngày cho bay mùi, đợi anh về là vừa đẹp.
Thời gian này cũng không có mấy khách, Lý Đài để ý nghe động tĩnh tầng dưới, người thì ở tầng trên dọn dẹp phòng.
"Chủ quán, chủ quán đâu? Bán hàng này."
Lại là Khương Long.
Thấy Lý Đài xuống, Khương Long liếc cô một cái, rồi đi vào sâu trong kệ hàng.
Đứng trên cầu thang, Lý Đài có thể nhìn trọn đỉnh đầu Khương Long, tóc ngắn như vậy mà cũng rối bù xù, rốt cuộc là lười đến mức nào.
Lý Đài bước ra sau quầy đợi anh ta ra thanh toán, nhưng đợi một lúc lâu người vẫn chưa ra.
"Chủ quán, bột soda của cô sao hết hạn rồi?"
"Anh lấy cái chưa hết hạn ấy."
"Cô ra xem, sao nước tương lại đổ hết rồi?"
"Không đổ, có camera giám sát, tôi có thể nhìn thấy rõ."
Khương Long ngẩng đầu nhìn camera, lại đi vài bước, quay lưng về phía camera nói: "Cô tự ra xem mấy gói muối này sao đều vỡ hết cả rồi, trong cửa hàng cô có chuột không vậy?"
Lý Đài vẫn nhìn chằm chằm vào Khương Long trong camera giám sát, anh ta đi loanh quanh khắp nơi, cũng không thấy lấy thứ gì, còn cứ gọi cô ra ngoài đó, không biết định làm trò quỷ gì.
Sợ anh ta phá hoại, Lý Đài cầm điện thoại đi vào trong, đi nửa đường thì dừng lại nói: "Không có chuột, muối đổ thì anh xem cái khác đi."
Khương Long cầm một gói muối lên, đứng ở chỗ ngược sáng nói với Lý Đài: "Cô tự ra xem đi, cái này có phải chuột cắn không?"
"Tôi không xem, vỡ rồi tôi cũng chịu, anh mua cái khác đi."
Lý Đài vẫn rất cảnh giác với Khương Long, dù sao Khương Long cũng là đàn ông, nếu thật sự muốn trả thù cho chuyện sáng nay, chỉ có cô thiệt thòi thôi.
Khương Long quả thực là vì chuyện sáng nay mà đến.
Về nhà rồi anh ta càng nghĩ càng tức, sao lại để một đứa con gái doạ cho sợ, suy nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy phải trút cơn giận này mới thấy thoải mái.
Lúc này đã cho anh ta tìm được lý do, Khương Long lớn tiếng la lên: "Cô kinh doanh kiểu gì vậy, đây đều là đồ ăn, nếu thật sự bị chuột cắn, vậy thì.. thì.. thì mấy thứ ở đây đều không sạch sẽ, nếu có người mua về ăn xảy ra vấn đề thì sao."
Lý Đài thuận tay cầm một chai nước đóng chai bằng thủy tinh nắm trong tay, cũng quát lại anh ta: "Ăn có vấn đề tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn. Đã thấy đồ không sạch thì anh ra ngoài đi, giờ anh mà còn mua thì là đầu óc có bệnh, cái này tôi không chịu trách nhiệm nổi."
"Thái độ cô kiểu gì vậy...." Thấy đồ vật Lý Đài cầm trong tay, Khương Long càng tức giận, "Cô kinh doanh kiểu gì vậy, cô..."
"Đừng nói nhảm nữa, ra ngoài!"
"Ra ngoài cái gì mà ra ngoài, cô tự ra xem tình trạng vệ sinh chỗ này đi. Là người tiêu dùng, tôi có quyền giám sát cô..."
"Bốp!" Lý Đài tùy tay ném một chai coca vào chân Khương Long, "Giám sát cái quái gì, đây là cửa hàng của tôi, giờ tôi bảo anh ra ngoài, không ra ngoài tôi gọi cảnh sát đấy!"
Khương Long sợ ngây cả người, vội vàng cúi đầu kiểm tra, còn giậm chân một cái, xác nhận không có mảnh thủy tinh vỡ, chỉ có chai nhựa phồng lên lăn lóc dưới chân.
Anh ta thật không ngờ Lý Đài sẽ ra tay, vốn anh ta cũng không định làm gì, chỉ muốn dụ cô vào sâu trong cửa hàng, lợi dụng ưu thế thể chất đàn ông mà doạ cô thôi.
Lý Đài giơ cao chai thủy tinh trong tay, lớn tiếng nói: "Anh mà không ra ngoài, tin không tôi ném cái này vào đầu anh."
"Cô.. cô bị điên à, đánh người là phạm pháp biết không?" Anh ta tùy tay lấy một gói gia vị trên kệ hàng, "Tôi chỉ mua đồ thôi, cô ném cái gì mà ném, đồ điên."
Lý Đài vẫn nhìn chằm chằm anh ta, "2 đồng, ra cửa quét mã, trả tiền mặt để lên quầy, không có tiền lẻ thì để đồ xuống, tôi không đủ tiền thối."
Khương Long cẩn thận đi vòng qua Lý Đài, miệng vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa đi ra ngoài.
Xác nhận anh ta đã rời đi, Lý Đài mới thở phào nhẹ nhõm, thằng nhóc phá hoại này đúng là mỗi ngày một ngu hơn.
Vừa quay người định đi xem gói muối anh ta nói bị vỡ, cửa lại vang lên một giọng nói có hơi quen tai:
"Không ngờ em cũng khá lắm."
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bình Luận (0)
Comment