Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 100

Ba năm đã đủ để Từ Bảo Bảo trở thành một nhân vật lớn trong giới chế tạo cơ giáp.

Cậu vẫn dùng phương thức ẩn danh để bán cơ giáp cậu làm trên mạng. Hiện tại, giá của những cơ giáp này càng ngày càng cao, nhưng vẫn không ai biết người chế tạo những cơ giáp này là ai.

Về phần Quân bộ, mặc dù họ muốn lợi dụng quyền hạn để kiểm tra, nhưng thiết lập của quang não chính là nếu một người sử dụng chế độ ẩn danh và không vi phạm pháp luật, Quân bộ sẽ không có tư cách để kiểm tra…

Từ Bảo Bảo cũng chỉ bán cơ giáp thôi, đương nhiên không vi phạm pháp luật, nên mặc dù Quân bộ sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, họ vẫn không thể làm được gì.

Thậm chí còn có người trên mạng bảo rằng không thì họ thiết kế một cái bẫy, lừa người chế tạo kia xuất hiện.

Không may…

Bởi vì Từ Bảo Bảo luôn rất quan tâm đến đánh giá về những cơ giáp kia cùng với những gì người khác nói, cậu rất tích cực đọc bình luận. Khi thấy bình luận đó được vô số người chia sẻ, cậu lập tức trở nên cảnh giác. Bất kể người mua có nói gì đi nữa, cậu cũng không phản ứng!

Vì vậy, những người khác cũng không làm được gì…

Mặc dù Từ Bảo Bảo biết cậu không thể tiếp tục như vậy cả đời, nhưng cậu không thể nào nói rằng cậu chính là người chế tạo những cơ giáp kia khi cậu vẫn còn là học sinh.

Ngay từ đầu, những cơ giáp này đã gây được tiếng vang. Nhưng gien của cậu thấp như vậy, nếu bị phát hiện, chắc chắn cậu sẽ không có kết cục tốt.

Trong ba năm này, Nghiêm Trạch Thừa đã được thăng chức thành trung tướng nhờ những thành tích quân sự xuất sắc. Giờ đây, anh còn nổi tiếng hơn, có lúc hai người còn bị vây quanh khi ra ngoài…

Chẳng qua…

Đây cũng chẳng phải việc gì vui đối với Từ Bảo Bảo.

Vì Nghiêm Trạch Thừa có rất nhiều fan, nên mọi người có xu hướng nghĩ rằng Nghiêm Trạch Thừa thế nào cũng tốt, còn cậu thì thế nào cũng là người xấu… Đã không ít lần Từ Bảo Bảo bị fan não tàn mắng mỏ công khai ngoài đường.

Tuy rằng những lúc như vậy Nghiêm Trạch Thừa sẽ như núi lửa phun trào, suýt nữa gây ra sự việc đổ máu, nhưng trong lòng Từ Bảo Bảo vẫn hơi không thoải mái.

Hôm nay, sau khi chuẩn bị, Từ Bảo Bảo định sẽ đến trường.

Cậu đã học ba năm và sắp tốt nghiệp, khoảng thời gian gần đây đang chuẩn bị đồ án tốt nghiệp của mình – thực ra chính là một mô hình cơ giáp.

Nhưng đối với Từ Bảo Bảo, đây cũng không phải là một vấn đề lớn. Dù sao thì trong tay cậu cũng có rất nhiều cơ giáp, tiện tay lấy cái nào cũng được. Chỉ là cậu cẩn thận, không muốn bị người khác phát hiện mà thôi…

Sau khi đến trường, Từ Bảo Bảo lập tức thấy Bạch Kính Đình.

Lúc này Bạch Kính Đình đang ngồi một mình, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Lúc thấy Từ Bảo Bảo, cậu ta còn hơi ngây người, như kiểu không kịp phản ứng.

Từ Bảo Bảo nhíu mày: “Cậu sao vậy?”

Bây giờ trong lớp cậu chỉ có Bạch Kính Đình là bạn tốt. Người mà cậu gặp trong khóa huấn luyện quân sự là học sinh lớp khác, sau khi quay về cũng không gặp nữa.

Bạch Kính Đình liếc nhìn Từ Bảo Bảo, thở dài nói: “Tôi cảm thấy dạo này Tông Ý càng ngày càng khó hiểu… Sáng nay chúng tôi lại cãi nhau một trận to.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Bạch Kính Đình xua tay: “Thôi cũng không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, chúng ta đừng nhắc tới nữa.”

Từ Bảo Bảo gật đầu.

Dù sao cũng là chuyện gia đình của Bạch Kính Đình, Từ Bảo Bảo cũng thấy không nên hỏi, chỉ có thể an ủi Bạch Kính Đình một chút khi ăn trưa.

Khi hai người đang ăn, Từ Bảo Bảo đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“ĐM, anh đừng bám theo tôi nữa!” Người nói câu này chính là Đường Cát, vẻ mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ. Cậu ta quay lại nhìn người phía sau rồi vội vã chạy.

Giọng cậu ta không to lắm nhưng trong nhà hàng tương đối yên tĩnh này, cậu ta dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý.

Dù sao Từ Bảo Bảo cũng biết Đường Cát, cho nên khi nhìn thấy cảnh này, cậu không khỏi nhìn kỹ hơn, cuối cùng phát hiện một bóng người cao lớn.

Người phía sau Đường Cát chính là Bạch Dương Duệ…

Bạch Dương Duệ hơi ngại ngùng nở nụ cười bất đắc dĩ với mọi người xung quanh, sau đó đuổi theo Đường Cát.

Chuyện gì thế này? Không phải Bạch Dương Duệ đã tốt nghiệp từ lâu rồi sao?

Nghĩ vậy, Từ Bảo Bảo đứng lên.

Trong nháy mắt Đường Cát nhìn thấy Từ Bảo Bảo, cậu ta như thấy được cứu tinh. Cậu ta kéo tay Từ Bảo Bảo, nghiêm mặt nói với Bạch Dương Duệ: “Người này chính là người gien xứng đôi của tôi, tôi đã định ở bên cậu ấy từ ba năm trước rồi. Nếu anh không tin, anh có thể bạn của cậu ấy, bọn họ đều biết tôi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Đường Cát không biết Từ Bảo Bảo và Bạch Dương Duệ quen nhau, lại càng không biết “mối quan hệ” giữa hai người họ. Nói xong, cậu ta ra hiệu bằng mắt với Từ Bảo Bảo, muốn cậu phối hợp với cậu ta.

Từ Bảo Bảo tỏ vẻ chuyện này thật sự không phải lỗi của cậu.

Bạch Dương Duệ cười như không cười nhìn Đường Cát, nói: “Em cảm thấy anh sẽ tin sao?”

Đường Cát: “…Sao lại không tin? Anh là cái đồ dê xồm, từ giờ tránh xa tôi ra.”

Mọi người: “…”

Dù Bạch Dương Duệ đã tốt nghiệp hai năm trước, nhưng địa vị và thành tích của anh ta chỉ kém Nghiêm Trạch Thừa một chút. Trong mắt những người khác, anh ta vẫn là một thiên tài.

Hơn nữa, lúc đó Nghiêm Trạch Thừa đã có người gien xứng đôi là Từ Bảo Bảo, bình thường khá kín tiếng về cuộc sống hằng ngày. Khi tham gia chương trình, anh kể về cuộc sống của mình với người yêu, làm tan nát trái tim của vô số người. Cho nên sự chú ý của mọi người tự nhiên đổ dồn về phía Bạch Dương Duệ.

Vì thế…

Rất nhiều người trong nhà hàng này biết Bạch Dương Duệ.

Lúc nghe người đàn ông ôn hòa, điềm đạm trong lòng bọn họ bị người đứng đầu hệ cơ giáp hiện tại gọi là dê xồm, bọn họ đều không vui. Thậm chí còn có một số cô gái đứng lên với vẻ mặt tức giận, như thể định đứng ra bênh vực cho Bạch Dương Duệ.

Bạch Dương Duệ ôn hòa nhìn Đường Cát: “Anh cũng chỉ “dê xồm” với em thôi, em còn bất mãn điều gì nữa?”

Khuôn mặt của Đường Cát nổ tung, cậu ta nhìn những người xung quanh, chửi thề nói: “Mẹ kiếp, tôi đã giải thích cho anh bao nhiêu lần rồi… Khi tôi đi xét nghiệm gien xứng đôi, tôi đã tìm được người tôi thích. Hơn nữa tôi không thích đàn ông, tôi chỉ thích phụ nữ thôi!”

Ánh mắt Bạch Dương Duệ đảo qua khuôn mặt của Từ Bảo Bảo: “Thế à?”

Đường Cát: “…”

Từ Bảo Bảo hơi kinh ngạc, nghĩ về những lời bọn họ vừa nói. Cậu đột nhiên nhận ra rằng họ chính là một cặp có gien xứng đôi…

Nói thật thì trước đây Từ Bảo Bảo cũng hơi lo lắng cho Bạch Dương Duệ.

Trong khoảng thời gian Bạch Dương Duệ chưa tìm được người gien xứng đôi, anh ta luôn đến tìm Từ Bảo Bảo khi bị thương. Khi đó, miệng anh ta như thể không kiểm soát được, nói những lời làm Nghiêm Trạch Thừa tức giận. Cuối cùng, Từ Bảo Bảo phải khuyên tới khuyên đi, bị Nghiêm Trạch Thừa tức giận ép làm hết việc này đến việc khác, eo mỏi lưng đau mấy ngày mới xong.

Cho nên cậu thật sự muốn Bạch Dương Duệ tìm được người gien xứng đôi.

Nhưng bây giờ có vẻ như…

 Chỉ có thể nói thế giới này đầy rẫy những sự trùng hợp, hai người mà cậu biết lại có gien xứng đôi…

Bạch Dương Duệ thở dài nói: “Hiện anh đã là gia chủ của Bạch gia, tuy quân hàm chưa cao bằng quân hàm của cha em nhưng cũng coi như môn đăng hộ đối với em. Sao em lại ghét anh như vậy?”

Đường Cát: “…Khi nào tôi thích đàn ông thì anh tới tìm tôi, ok?”

Bạch Dương Duệ: “Không.”

Đường Cát: “…”

Ánh mắt cầu xin của Đường Cát lướt qua mặt Từ Bảo Bảo và Bạch Kính Đình. Khi nhận ra hai người họ chỉ đang xem kịch vui, không định làm gì cả thì cậu ta tức giận xoay người, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

Bạch Dương Duệ đang trong trạng thái bám riết không tha, nhìn bóng lưng Đường Cát, khóe miệng anh ta lộ một nụ cười nhẹ. Anh ta gật đầu với Từ Bảo Bảo và Bạch Kính Đình rồi đuổi theo.

Bạch Kính Đình tỏ vẻ bối rối.

Từ Bảo Bảo xem kịch vui, thấy bọn họ đi xa rồi mới ngồi xuống tiếp tục ăn.

Bạch Kính Đình nhìn Từ Bảo Bảo, hỏi: “Người đó là bạn cậu à?

Từ Bảo Bảo gật đầu.

Bạch Kính Đình lập tức cảm thấy đồng tình: “Bạch Dương Duệ gần đây lại đi xét nghiệm gien xứng đôi, cuối cùng cũng tìm được một người gien xứng đôi khác ngoài cậu. Chính là Đường Cát. Hiện tại cả Bạch gia đều muốn Đường Cát gả đến Bạch gia. Nếu không phải vì tôi không còn là người Bạch gia nữa, chắc chắn sẽ bị sai đi gửi thư tình cho Đường Cát.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy hơi cảm thông cho người Bạch gia.

Bạch Kính Đình hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, khẽ thở dài.

Ba tháng sau, Từ Bảo Bảo nộp tác phẩm tốt nghiệp của mình. Khi tốt nghiệp, cậu được nhận một cuốn sổ nhỏ màu đỏ nhìn như giấy chứng nhận kết hôn, chỉ khác trên đi ghi “giấy chứng nhận tốt nghiệp”. Từ Bảo Bảo thầm phàn nàn về vẻ ngoài của cuốn sổ rồi cất nó đi.

Nghiêm Trạch Thừa đứng cạnh Từ Bảo Bảo, thấy một màn này thì đôi mắt màu xám hơi cười cười. Anh vòng tay qua vai Từ Bảo Bảo, thì thầm vào tai cậu: “Em tốt nghiệp rồi. Bây giờ, em có thể sinh con với anh, đúng không?”

Từ Bảo Bảo: “…”

Không phải chỉ là lấy một chút gien thôi hả? Thậm chí còn không phải sờ nhau, sao phải vội như thế?

Dù nghĩ như vậy, Từ Bảo Bảo cũng có chút mong đợi.

Nắm tay Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo cười tươi.

Được ở bên người yêu như thế này đã là một điều rất hạnh phúc rồi. Cậu hy vọng hai người họ sẽ mãi hạnh phúc như thế này trong tương lai.

Hai người ra khỏi cống trường, hướng về phía mặt trời, không kìm lòng được hôn nhau.

Nụ hôn dịu dàng và trìu mến khiến tâm tình Từ Bảo Bảo tốt hơn nữa.

Bất kể cuộc sống tương lai của họ như nào, ít nhất hiện tại họ thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Thế là đủ rồi. Đến thế giới này chính là món quà tuyệt vời nhất đối với Từ Bảo Bảo. Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn đôi môi mềm mại của Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo bày tỏ lòng biết ơn chân thành từ đáy lòng.

– Kết thúc –  

Hoàn chính văn

 
Bình Luận (0)
Comment