Phiên ngoại: Cơ giáp và không gian
Đại thần nổi tiếng đến rung trời rung đất trước kia vẫn chưa bao giờ lộ diện, thẳng đến khi Từ Bảo Bảo tốt nghiệp thì một số manh mối mới xuất hiện.
Tất nhiên chỉ có những người quen Từ Bảo Bảo mới có thể thầm suy đoán.
Bởi vì Từ Bảo Bảo thậm chí không tìm việc. Thay vào đó, cậu ở nhà suốt ngày, tập trung chế tạo cơ giáp.
Cuộc sống của cậu quả thật khá viên mãn.
Ngoài việc chế tạo cơ giáp trong không gian, Từ Bảo Bảo cũng lắp cơ giáp ngoài đời thật. Nhờ sự chỉ dạy của Tiểu Lam, Từ Bảo Bảo đã hiểu rõ nhiều nội dung liên quan đến lắp ráp cơ giáp. Một số lúc cậu thậm chí không cần xem bản thiết kế cũng có thể tự thiết kế nhiều cơ giáp, và chúng bán rất chạy trên mạng.
Suy cho cùng cậu vẫn là người Trái Đất, dù có đến thế giới này, tư duy của cậu vẫn không bị giới hạn, cũng không bị rập khuôn cơ giáp như thế nào mới là đúng. Vì vậy các loại cơ giáp cậu làm ra đều rất được ưa chuộng.
Đây là điều Từ Bảo Bảo không thể nào ngờ được.
Những năm gần đây, vì việc bán cơ giáp của Từ Bảo Bảo phát triển rất mạnh mẽ, rất nhiều những người khác cũng tự đưa ra những sáng kiến riêng. Có một người khá có tiếng trong giới cơ giáp còn nói thẳng rằng cơ giáp người đó mới chế tạo lấy cảm hứng từ tác giả kia.
Chỉ tiếc, tác giả kia đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện…
Bất kể về mặt nào, Từ Bảo Bảo cuối cùng đã trở nên nổi tiếng.
Có lần, khi Bạch Kính Đình hoặc Đường Cát đến chơi, họ phát hiện cơ giáp Từ Bảo Bảo đang chế tạo rất giống với cơ giáp của người chế tạo nổi tiếng được mọi người gọi là “Ẩn” trên mạng kia.
Vì Bạch Kính Đình thân với Từ Bảo Bảo, cậu ta trực tiếp hỏi.
Từ Bảo Bảo cũng không phủ nhận.
Còn Đường Cát…
Cậu ta như thể phát hiện ra một thế giới mới, vừa về nhà đã kể chuyện này cho Đường Lập Minh và Phù Dao. Đường Lập Minh không nói một lời, đi thẳng đến nhà của Từ Bảo Bảo và Nghiêm Trạch Thừa để xem cơ giáp mà Từ Bảo Bảo chế tạo. Phát hiện chúng thật sự mang phong cách của vị “Ẩn” kia, ông ta lập tức bị sốc…
Sau đó Từ Bảo Bảo rất bình tĩnh đưa cho Đường Lập Minh một cơ giáp cấp A, bảo ông ta cứ cầm về, tiện thể đừng nói chuyện này cho Quân bộ. Thời gian quen biết Đường Lập Minh càng lâu, Từ Bảo Bảo càng hiểu về tính cách của ông ta, nên cậu mới dám để lộ chuyện này trước mặt Đường Lập Minh.
Mà Đường Lập Minh cũng không cô phụ lòng mong đợi của Từ Bảo Bảo, đúng là không nói ra.
Những người khác vẫn luôn đồn rằng vị “Ẩn” kia là một người đã có tuổi rất được kính trọng, cống hiến hết mình cho việc nghiên cứu cơ giáp, từ trước đến giờ vẫn chưa xuất hiện vì tập trung nghiên cứu cơ giáp. Gần đây người đó mới đột phá nên mới xuất hiện, sau khi nổi tiếng thì không muốn bị làm phiền nên vẫn luôn che giấu thân phận.
Ngay cả Đường Lập Minh cũng nghĩ suy đoán này cực kỳ đáng tin. Ít nhất trước khi biết người đó là Từ Bảo bảo, ông chưa bao giờ nghĩ rằng “Ẩn” lại trẻ như vậy…
Đường Lập Minh lập tức nghĩ đến rất nhiều điểm đáng ngờ.
Ví dụ như rốt cuộc vì sao Phù Dao và Từ Bảo Bảo lại quen nhau? Mỗi lần hai người họ gặp nhau đều làm gì? Và vì sao Từ Bảo Bảo có thể chế tạo nhiều cơ giáp như vậy trong khi cậu vẫn còn rất trẻ?
Dựa vào số lượng mô hình cơ giáp mà cậu đã làm, có thể rút rằng Từ Bảo Bảo đã dành ⅓ cuộc đời để lắp ráp cơ giáp.
Có lẽ đây chính là lý do vì sao Từ Bảo Bảo không muốn tiết lộ thân phận của mình.
Mà còn vì sao Từ Bảo Bảo không do dự nói chuyện này cho ông ta…
Ánh mắt ông ta hơi tối đi, Đường Lập Minh nói: “Chỉ một cơ giáp cấp A thôi chưa đủ.”
Từ Bảo Bảo: “Cái gì cơ?”
Đường Lập Minh: “Bác muốn mô hình cơ giáp cấp S mà cháu làm. Tất nhiên bác sẽ trả tiền.”
Khóe miệng Từ Bảo Bảo giật giật: “Không được, mô hình cơ giáp cấp S đầu tiên của cháu sẽ dành cho người yêu cháu.”
Nghe vậy, Đường Lập Minh lập tức không vui. Nghiêm Trạch Thừa kia may mắn thế nào mới được ở bên người như Từ Bảo Bảo cơ chứ? Ông ta hừ một tiếng, nói: “Nghiêm Trạch Thừa đã có một cơ giáp cấp S rồi. Cháu cũng biết cơ giáp cấp S đã có thể hình thành suy nghĩ của chính mình. Nếu cháu đưa cho Nghiêm Trạch Thừa một cơ giáp nữa, Lam Điểu của cậu ta chắc chắn sẽ không vui. Đến lúc nó ghen tị cũng sẽ không ổn đâu.”
Từ Bảo Bảo chớp mắt: “Cơ giáp cấp S cháu làm chính là vợ của Lam Điểu.”
Đường lập Minh: “…”
Ông ta cảm thấy tam quan của chính mình phải thay đổi rồi.
Từ Bảo Bảo… chế tạo một cơ giáp cấp S để làm vợ của Lam Điểu của Nghiêm Trạch Thừa… Bây giờ, cơ giáp đều có vợ sao…
Cơ giáp cấp S đầu tiên mà Từ Bảo Bảo chế tạo có ý nghĩa cực kỳ lớn đối với cậu, nên tất nhiên cậu sẽ tặng nó cho Nghiêm Trạch Thừa. Hiện tại, mô hình cơ giáp đó đã hoàn thiện được ¾ rồi, cậu cố gắng thêm chút nữa là sẽ xong. Lúc đó, cậu cũng sẽ phải tạm biểu ba tiểu tinh linh.
Nghĩ vậy, Từ Bảo Bảo thậm chí còn cảm thấy hơi không nỡ.
Nhưng dù vậy, Từ Bảo Bảo vẫn có thể hiểu được cảm nhận của các tinh linh, nên lúc ở nhà, cậu vẫn rất nghiêm túc lắp ráp cơ giáp.
Tần Mai và Từ Kiến Hoa đã chuyển nơi làm việc đến nhà Từ Bảo Bảo, và hiện họ cũng chính là trợ thủ của cậu – Giá bán cơ giáp của con trai họ gần như bằng tiền lương một năm của họ, làm họ vừa hâm mộ vừa ghen tị!
Bây giờ, cả hai người đều có một cơ giáp cấp A…
Cứ như cơ giáp cấp A là cải trắng bán ngoài siêu thị vậy!
Cả Từ Kiến Hoa và Tần Mai đều cảm thấy có một người con trai như vậy thật sự… quá tuyệt vời!
Những ngày này, Từ Kiến Hoa luôn đeo vòng cổ luồn cơ giáp cấp A mà con trai tặng, thoải mái khoe khoang với người khác. Cơ giáp Từ Bảo Bảo chế tạo đều có logo rõ ràng nên khi người khác nhìn thấy…
Ôi trời đất ơi, sao người này lại có thể mua được cơ giáp của “Ẩn” vậy!
Cho nên Từ Kiến Hoa đi đến đâu cũng được khen…
Hôm nay, Từ Bảo Bảo ra ngoài mua đồ ăn. Lúc về, cậu thấy có rất nhiều người Từ gia trong nhà. Người Từ gia đến cũng chỉ vì cơ giáp trên cổ Từ Kiến Hoa. Lúc Từ Kiến Hoa cắt đứt quan hệ, Từ gia còn có chút khinh thường ông. Tuy nhiên, khi họ phát hiện cơ giáp treo trên cổ ông, họ vô cùng sửng sốt, vội vàng đi tìm gia chủ hiện tại của Từ gia. Tần Mai và Từ Kiến Hoa đã chuyển nơi làm việc đến nhà Từ Bảo Bảo, và hiện họ cũng chính là trợ thủ của cậu – Giá bán cơ giáp của con trai họ gần như bằng tiền lương một năm của họ, làm họ vừa hâm mộ vừa ghen tị!
Bây giờ, cả hai người đều có một cơ giáp cấp A…
Cứ như cơ giáp cấp A là cải trắng bán ngoài siêu thị vậy!
Cả Từ Kiến Hoa và Tần Mai đều cảm thấy có một người con trai như vậy thật sự… quá tuyệt vời!
Những ngày này, Từ Kiến Hoa luôn đeo vòng cổ luồn cơ giáp cấp A mà con trai tặng, thoải mái khoe khoang với người khác. Cơ giáp Từ Bảo Bảo chế tạo đều có logo rõ ràng nên khi người khác nhìn thấy…
Ôi trời đất ơi, sao người này lại có thể mua được cơ giáp của “Ẩn” vậy!
Cho nên Từ Kiến Hoa đi đến đâu cũng được khen…
Hôm nay, Từ Bảo Bảo ra ngoài mua đồ ăn. Lúc về, cậu thấy có rất nhiều người Từ gia trong nhà. Người Từ gia đến cũng chỉ vì cơ giáp trên cổ Từ Kiến Hoa. Lúc Từ Kiến Hoa cắt đứt quan hệ, Từ gia còn có chút khinh thường ông. Tuy nhiên, khi họ phát hiện cơ giáp treo trên cổ ông, họ vô cùng sửng sốt, vội vàng đi tìm gia chủ hiện tại của Từ gia.
Gia chủ hiện tại của Từ gia vẫn luôn muốn có cơ giáp của “Ẩn”, nhưng vì kinh phí gia tộc có hạn nên mới chỉ mua được một cơ giáp, mà còn là loại cấp thấp. Bây giờ nghe nói vòng cổ của Từ Kiến Hoa hình như có treo một cơ giáp cấp A mới được chế tạo của “Ẩn”, ông ta lập tức không thể ngồi yên.
Vì thế, ông ta mang theo người đến nhà Từ Bảo Bảo, tỏ ra cao ngạo định tra hỏi.
Nghiêm Trạch Thừa hiện không có ở nhà do đang làm nhiệm vụ. Lúc Từ Bảo Bảo đi mua đồ ăn, trong nhà chỉ có Từ Kiến Hoa và Tần Mai. Hai người lắp cơ giáp dựa trên bản thiết kế của Từ Bảo Bảo. Khi thấy Từ Bảo Bảo ra ngoài mua đồ, họ nghĩ cậu sẽ về luôn nên không khóa cửa, lại tạo cơ hội cho người khác đột nhập.
Thấy nhiều người như vậy, hơn nữa lại là họ hàng nên Từ Kiến Hoa không lập tức báo cảnh sát, mà tò mò vì sao họ lại đến đây.
Lúc hai nhóm người đang đối mặt, Từ Bảo Bảo đã quay lại.
Từ Bảo Bảo vừa thấy bọn họ đã cảm thấy bọn họ đến đây để gây rối, nên cậu lập tức muốn dùng thiết bị phòng thủ trong phòng để đuổi tất cả bọn họ ra ngoài. Nhưng cậu lại nghe thấy gia chủ hiện tại nói: “Cháu trai, đừng đuổi chúng ta vội. Bác biết cháu có ý kiến về chúng ta, nên hôm nay chúng ta đến để giải thích…” Ông ta nói xong còn mỉm cười.
Gia chủ hiện tại là anh trai cùng cha khác mẹ của Từ Kiến Hoa. Lúc trước, ông ta bị Từ Kiến Quân chèn ép đủ kiểu, không có cơ hội xoay chuyển tình thế nên đành phải nuốt cơn giận vào trong. Khi Từ Kiến Quân chết, ông ta dùng mọi thủ đoạn để lên vị trí gia chủ.
Dựa trên nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn, thật ra ông ta đã muốn đàm phán với Từ Bảo Bảo từ lâu rồi. Chỉ là do nhiều việc nên không đến được, hơn nữa còn cả chuyện Bạch gia năm đó… Tuy nhiên, hiện ông ta nghe tin Từ Kiến Hoa có cơ giáp do “Ẩn” chế tạo, không thể kìm lòng được nữa.
Ông ta lại nở nụ cười ôn hòa, nói với Từ Bảo Bảo: “Cháu trai, người vẫn luôn làm khó gia đình cháu là Từ Kiến Quân. Gia đình bác cũng không làm gì ngoài việc thuyết phục cháu đến với người họ Bạch kia, đúng không? Trong hoàn cảnh đó, cháu kết hôn với người Bạch gia thì cũng là một kết cục không tồi mà.”
Từ Bảo Bảo: “…Ha ha.”
Từ Kiến Hoa nhíu mày, hiển nhiên không tin lời của gia chủ kia.
Gia chủ kia cũng coi như thật tâm, nói những lời tốt đẹp không ngừng nghỉ, chỉ là ông ta đã đánh giá sai thái độ của Từ Kiến Hoa và Từ Bảo Bảo.
Gia chủ cảm thấy không phải chỉ là mai mối sao? Cuối cùng Từ Bảo Bảo cũng không đồng ý, chẳng có chuyện gì to tát cả. Tuy nhiên, đối với Từ Bảo Bảo, Từ Kiến Hoa và Tần Mai, đây chính là một vấn đề rất nghiêm trọng. Cho nên sau khi gia chủ nói một hồi, bên phía Từ Bảo Bảo cũng không có ai thèm trả lời.
Không khí xung quanh hơi ngượng ngùng, cũng may mà gia chủ dẫn theo rất nhiều người. Ngay lập tức đã có người nói vài lời xoa dịu tình hình, giúp gia chủ không phải nghẹn lời.
Sau khi cười nói với những người kia, gia chủ nghiêm túc nói với Từ Bảo Bảo: “Bác của cháu cũng biết đã làm sai. Lúc đó chúng ta nghĩ Nghiêm Trạch Thừa sẽ không tỉnh lại nên mới đưa ra lựa chọn như vậy. Cháu hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu kết quả thật sự như vậy thì kết hôn với người Bạch gia chẳng phải là tốt cho cháu sao?”
Từ Bảo Bảo không nói gì.
Gia chủ kia thở dài, nói: “Bác tới là để nhập lại cháu vào gia phả Từ gia. Rốt cuộc chúng ta vẫn là người một nhà, những xung đột trước kia đều đã qua. Nhà cháu vẫn mang họ Từ, vẫn mãi là người của Từ gia…”
Tuy những lời này có vẻ dễ nghe, cũng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Từ Bảo Bảo, nhưng mọi người ở đây đều cảm thấy không vui. Lúc trước Từ Bảo Bảo có gien kém, tất cả người Từ gia đều coi thường cậu. Giờ Từ Bảo Bảo đã nổi tiếng, trở thành “Ẩn” thì Từ gia lại vội vã chạy đến nịnh nọt?
Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?
Tần Mai là người đầu tiên không đồng ý. Bà cười cười, nói: “Anh, nhà chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với Từ gia rồi, hy vọng anh sẽ không làm khó chúng tôi. Chuyện năm đó vẫn là cái gai trong lòng chúng tôi. Sau này, anh cũng không quan tâm đến mong muốn của Từ Bảo Bảo, bắt nó ở bên người Bạch gia… Khi đó, anh không nói chuyện mềm lòng như bây giờ, rõ ràng còn bắt ép chúng tôi.”
Gia chủ sửng sốt một lúc, sau đó thở dài: “Hầy, cũng không phải là do chúng tôi lo lắng cho cháu trai sao.”
Từ Kiến Hoa nghe Tần Mai nói và bị bà nhéo, mới nhớ ra thân phận của Từ Bảo Bảo. Ông vốn đang cảm động, lập tức tâm trạng trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.
Nói đùa à? Hiện con trai ông chính là người rất nổi tiếng. Nếu trở về Từ gia, một khi bị phát hiện thân phận, có lẽ con trai ông sẽ bị Từ gia bóc lột mất.
Đến lúc đó, con trai của ông…
Chắc chắn sẽ không sống thoải mái như hiện tại.
Từ Kiến Hoa từ chối trong nháy mắt.
Thấy cả nhà Từ Bảo Bảo vô ơn như vậy, mấy người kia đều không khỏi trợn mắt xem thường.
Từ góc nhìn của bọn họ, mặc dù Từ Bảo Bảo đã trúng tuyển trường quân đội đế quốc, cậu cũng vẫn không đạt được thành tính xuất sắc nào. Ngược lại, bởi vì chuyện của Nghiêm Trạch Thừa, cứ hai ba ngày cậu lại phải nghỉ phép. Một học sinh như vậy có thể học giỏi mới là lạ. Vậy nên bọn họ vẫn coi thường Từ Bảo Bảo. Tất nhiên, cái thái độ này được tạo thành phần lớn là do Từ Kiến Quân khi ông ta còn nắm quyền.
Lúc này, mấy người họ chịu được, đồng thanh khuyên nhủ gia chủ hãy quên chuyện này đi. Rốt cuộc người không muốn vào Từ gia là Từ Bảo Bảo, chứ không phải bọn họ không cho phép.
Gia chủ kia đã được tâng bốc quá nhiều trong mấy năm gần đây. Dù ông ta muốn khuyên nhủ Từ Kiến Hoa thêm lần nữa, cũng rất tò mò sao ông ấy lấy được cơ giáp của “Ẩn”, nhưng nghe những người xung quanh nói vậy, ông ta cũng hơi tức giận. Gia chủ lập tức dẫn theo người của mình bỏ về.
Cảnh tượng này đúng như mong đợi của Từ Bảo Bảo. Sau khi họ đi hết, Từ Bảo Bảo không nói một lời khóa hết cửa.
Từ Kiến Hoa ngồi trên sofa: “Hầy…” Ông vỗ đùi chính mình, nói: “Lúc đầu anh còn tưởng bọn họ thật lòng đến mời chúng ta quay lại, không ngờ cuối cùng họ vẫn xem thường chúng ta. Nhưng như vậy cũng tốt, sau này khi Từ Bảo Bảo công bố thân phận, chúng ta cũng không liên quan gì đến họ nữa.”
Từ Bảo Bảo gật đầu, cầm hoa quả đã rửa trên bàn cắn một miếng.
Tần Mai ngồi cạnh Từ Bảo Bảo, nói chuyện một lúc mới bảo: “Em phải đi lắp nốt cơ giáp theo bản thiết kế Bảo Bảo đã đưa lúc trước…”
Từ Bảo Bảo lập tức đứng dậy, ôm Tần Mai: “…Mẹ, chúng ta là người một nhà. Hiện tại con có rất nhiều tiền, cũng không thể nào tiêu hết được, không cần phải gấp gáp như vậy. Mẹ ngồi nghỉ một lúc đi, được không?”
Tần mai cười nói: “Mẹ không mệt. Thật ra mẹ làm những việc này là do mẹ thích bản thiết kế của con thôi.”
Từ Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy hơi ngại.
Bây giờ cậu đã phân chia rõ ràng. Cậu chỉ lắp ráp theo bản thiết kế của các tiểu tinh linh khi cậu ở trong không gian, còn những bản thiết kế cậu làm thì đều đưa hết cho hai người Tần Mai.
Không thuyết phục được Tần Mai và Từ Kiến Hoa, Từ Bảo Bảo đành phải vừa than thở vừa đi về phòng, định vào không gian lắp nốt cơ giáp cấp S.
Cơ giáp cấp S còn một số phần nữa mới hoàn thành, dự kiến có thể hoàn thành trong hôm nay, nên cậu định làm hết một lượt luôn.
Từ Bảo Bảo giả vờ ngủ nhưng thật ra lại đang lắp cơ giáp. Cậu vươn vai, tiếp tục tập trung cao độ lắp cơ giáp trong không gian.
Ba tiểu tinh linh dường như cũng biết bọn chúng sắp rời đi rồi nên đã dọn dẹp sạch sẽ không gian để làm quà tặng cho Từ Bảo Bảo. Chúng nó cũng trồng hạt giống để Từ Bảo Bảo có thể nấu ăn.
Lúc Từ Bảo Bảo hoàn thành cơ giáp, một luồng ánh sáng vàng đột nhiên bùng nổ, trùm xuống toàn bộ không gian.
Ba tiểu tinh linh lập tức ôm chặt lấy nhau, không nhịn được cười toe toét.
Chúng nó đã chờ một thời gian dài rồi, và giờ đây nguyện vọng của chúng nó cuối cùng cũng thành hiện thực. Lượng năng lượng này đã đủ để chúng nó trở về hành tinh quê hương của mình. Nghĩ vậy, chúng nó đều nhìn về phía Từ Bảo Bảo.
Sau khi đến thế giới này, Phù Dao là chủ nhân đầu tiên của bọn chúng và cũng là người bọn chúng đã chia tay từ lâu. Và Từ Bảo Bảo là chủ nhân thứ hai của chúng nó. Thật ra chúng nó không coi Từ Bảo Bảo là chủ nhân, mà chúng nó coi cậu là một người bạn tốt.
Bây giờ sắp phải chia tay, chúng nó cực kỳ lưu luyến.
Tiểu Làm trông mong nhìn Từ Bảo Bảo, nhẹ giọng nói: “Bảo Bảo, bọn em phải về hành tinh quê hương rồi. Bọn em để lại không gian này cho anh trồng đồ ăn, anh cũng nhất định phải nhớ đến bọn em nhé…”
Nước mắt của Tiểu Hồng đã sắp tích tụ thành sông, nó há miệng một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Tiểu Lục thì lon ton chạy tới ôm chân Từ Bảo Bảo, cũng khóc: “Bảo Bảo, bọn em sẽ rất nhớ anh… Tiểu Lam còn để lại nhiều bản thiết kế cho anh. Chỉ là đáng tiếc, về sau anh gặp vấn đề cũng không hỏi Tiểu Lam được nữa. Bọn em cũng không nấu cơm cho anh được nữa rồi…”
Nghe vậy, Tiểu Lam bật khóc hu hu.
Từ Bảo Bảo vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị ba tiểu tinh linh làm cảm động.
Cậu sờ đầu ba tiểu tinh linh, gật đầu nói: “Cảm ơn các em. Nếu không có các em, anh cũng sẽ không đến được thế giới này, cũng sẽ không thể ở bên Nghiêm Trạch Thừa, lại càng không có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ… Anh nhất định sẽ rất nhớ các em. Các em phải sống thật tốt ở hành tinh của mình nhé.”
Ba tiểu tinh linh gật đầu như gà mổ thóc.
Ánh sáng vàng kia càng ngày càng sáng hơn, trong nháy mắt nhập vào cơ thể ba tiểu tinh linh. Cùng lúc đó, cơ thể chúng nó bắt đầu trở nên trong suốt.
Chúng nó ôm chặt Từ Bảo Bảo nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.
Khi mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, Từ Bảo Bảo cảm thấy buồn bã.
Lúc ba tiểu tinh linh còn ở đây, không gian luôn có vẻ rất sống động. Bây giờ nơi này lại trống rỗng, chỉ còn lưu lại dấu vết của sự tồn tại của chúng nó. Cậu hít sâu một hơi, tự an ủi chính mình.
Việc ba tiểu tinh linh trở về hành tinh quê hương chính là một việc đáng mừng, cậu lại buồn như này đúng là chẳng ra gì.
Nghĩ như vậy nhưng Từ Bảo Bảo vẫn cảm thấy không thoải mái. Cậu đi dạo một vòng trong không gian, tâm trí không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi ba tiểu tinh linh còn ở đây, thở dài một cái.
Nhìn thoáng qua không gian một lần nữa, Từ Bảo Bảo cuối cùng cũng ra ngoài.
…
Khi Nghiêm Trạch Thừa làm nhiệm vụ trở về, anh thấy Từ Bảo Bảo đang ngồi ngơ ngác trên sofa, trông có vẻ không khỏe lắm. Anh bước tới, nhẹ nhàng hôn lên mặt Từ Bảo Bảo, nói: “Sao vậy? Hình như sắc mặt em không tốt lắm.”
Từ Bảo Bảo thờ dài một cái.
Cậu đương nhiên không thể kể cho Nghiêm Trạch Thừa chuyện ba tiểu tinh tinh trong không gian nên đành yên lặng lắc đầu. Sau đó cậu tránh vấn đề chính, kể cho anh nghe về chuyện gia chủ Từ gia.
Nghe xong, Nghiêm Trạch Thừa nhíu mày.
Từ Bảo Bảo đột nhiên nghĩ đến Từ Kiến Quân, vội vàng nói: “Họ cũng chỉ nói như vậy thôi. Bọn em không đồng ý, bọn họ cũng về luôn. Cho nên anh không cần làm gì cả.”
Nghiêm Trạch Thừa gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Anh nhìn Từ Bảo bảo, nói: “Em sợ à?”
Từ Bảo Bảo: “Sao cơ?”
Nghiêm Trạch Thừa: “Em sợ gia chủ kia sẽ có kết cục giống Từ Kiến Quân à?”
Khóe miệng Từ Bảo Bảo giật giật, không thể phủ nhận cậu luôn cảm thấy có điều gì đó mờ ám trong chuyện này. Đường Lập Minh đã nói người giết Từ Kiến Quân chính là Nghiêm Trạch Thừa mắt tím, nhưng anh cũng không thừa nhận điều này. Lúc đó Từ Bảo Bảo quyết định tin Nghiêm Trạch Thừa, hiện tại cậu tất nhiên vẫn tin tưởng anh, nhưng cậu nói vậy cũng để phòng ngừa trường hợp xấu nhất mà thôi.
Từ Bảo Bảo cười trừ đổi đề tài, hôn lên khóe miệng Nghiêm Trạch Thừa.
Nghiêm Trạch Thừa mỉm cười, đáp lại nụ hôn.
Hai người hôn nhau một lúc, không để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Từ Bảo Bảo đột nhiên nghe thấy tiếng ho của Từ Kiến Hoa, lập tức tách khỏi Nghiêm Trạch Thừa. Nghiêm Trạch Thừa ôn hòa nhìn Từ Kiến Hoa, gọi một tiếng: “Cha.”
Từ Kiến Hoa gật đầu, hơi xấu hổ nói: “Bảo bảo, mẹ con gọi con vào phòng.”
Từ Bảo Bảo lập tức đứng dậy tới phòng lắp ráp cơ giáp.
Tần Mai có một vấn đề không hiểu, Từ Kiến Hoa cũng không hiểu nên đành gọi Từ Bảo Bảo. Dù sao đây cũng là bản thiết kế của Từ Bảo Bảo, cậu đương nhiên hiểu, còn giải thích cho Tần Mai.
Từ Bảo Bảo hiểu rõ mấy cái này, chỉ bằng vài câu đơn giản đã giải quyết xong vấn đề làm Tần Mai bận tâm, còn được Tần Mai tặng một nụ hôn yêu thương.
Ra khỏi phòng, Từ Bảo Bảo cười lớn rồi kéo Nghiêm Trạch Thừa vào phòng bọn họ.
Nghiêm Trạch Thừa gần đây không thân mật với Từ Bảo Bảo do Tần Mai và Từ Kiến Hoa ở đây. Lúc này, anh không nhịn được ôm chặt Từ Bảo Bảo, bắt đầu gặm cắn. Từ Bảo Bảo không khỏi thở d.ốc, cũng bắt đầu có cảm giác nhưng nhớ rằng mục đích chính của cậu là khoe Nghiêm Trạch Thừa cơ giáp cấp S cậu mới làm, liền kéo anh về phía mô hình trong lúc hôn.
Đẩy Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo nói: “Nhìn này, em làm cho anh đấy! Là mô hình cơ giáp cấp S!”
Nghiêm Trạch Thừa ngạc nhiên, nhìn kỹ hơn.
Cơ giáp có màu trắng và màu đỏ giao nhau, thiết kế bên ngoài cũng khá giống với Lam Điểu. Tuy nhiên, về phương diện các tính năng, nó lại cao hơn Lam Điểu một bậc. Dù sao nó cũng được Từ Bảo Bảo – “Ẩn” trong truyền thuyết – chế tạo, cơ giáp cấp S khác cũng không thể nào khinh thường nó.
Là một người đàn ông, đương nhiên thứ mà Nghiêm Trạch Thừa thích nhất chính là cơ giáp. Lúc này, anh không nhịn được cầm cơ giáp kia lên, làm Lam Điểu hơi không vui. Nó lắc lư trên cổ Nghiêm Trạch Thừa.
Mà cơ giáp Từ Bảo Bảo làm không phải là thực thể, hơn nữa cũng không được lắp đặt nguồn năng lượng nên tương đương với trạng thái ngủ đông, không thể giao tiếp với Lam Điểu.
Đương nhiên Từ Bảo Bảo cũng chú ý đến trạng thái của Lam Điểu. Cậu cười nói: “Màu đỏ và màu xanh luôn là sự kết hợp hoàn hảo. Lam Điểu, đây chính là người vợ mà anh làm cho em, Tiểu Hồng.”
Lam Điểu lập tức im lặng, nhưng sau đó nó còn lắc lư mạnh hơn nữa!
Nghiêm Trạch Thừa liền thả nó ra. Lam Điểu lúc này có kích thước gần giống Tiểu Hồng. Nó bay vòng quanh Tiểu Hồng vài vòng rồi cố gắng nói chuyện với cơ giáp màu đỏ. Bộ dáng kia của nó làm Từ Bảo Bảo không biết nên khóc hay nên cười.
Ăn tối xong, Nghiêm Trạch Thừa để Lam Điểu và Tiểu Hồng ở phòng khách, sau đó kéo Từ Bảo Bảo vào phòng ngủ. Hai người trẻ tuổi tràn đầy sức sống cùng nhau tắm, lập tức xảy ra cọ sát.
Nghiêm Trạch Thừa hôn Từ Bảo Bảo, cười nói: “Cảm ơn em.”
Má Từ Bảo Bảo đỏ lên, không nói gì.
Phòng tắm lập tức tràn ngập sự kiều diễm.