Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 13

Trong khoảng thời gian tiếp theo Từ Bảo Bảo nói chuyện rất lâu với Tần Mai và Từ Kiến Hoa mới rốt cuộc xóa bỏ hết nghi ngờ trong lòng ba mẹ, đúng lúc cậu định đi tắm rửa rồi trở về phòng tiếp tục chế tạo cơ giáp thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, Tần Mai dưới tầng sau khi mở cửa liền kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Từ Bảo Bảo chỉ sợ là Từ Kiến Quân lại mang người tới, tắm được một nửa, cũng không kịp lau hết nước trên người, mặc quần áo đi ra, toàn thân ướt sũng mắt to mắt nhỏ đối diện với Nghiêm Trạch Thừa đứng ở cửa…

Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ tươi: “…”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo ho nhẹ một cái, có chút không thoải mái lùi về sau một bước, cậu ở trong lòng tẩy não bản thân rất nhiều lần, cuối cùng nói: “Anh lên phòng của em trước đi, chờ em, em đi tắm.”

Nghiêm Trạch Thừa ừ một tiếng, sau đó đi qua phòng khách, đi về hướng phòng của Từ Bảo Bảo, Tần Mai im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Đứng lại.”

Vì thế Nghiêm Trạch Thừa liền đứng lại.

Tần Mai kỳ thật hơi sợ Nghiêm Trạch Thừa, dù sao thì cái loại người gien cấp SS này, chỉ cần một bàn tay là có thể bóp chết bà… Tần Mai hít sâu một hơi, vừa định hỏi Nghiêm Trạch Thừa có thật sự thích con trai của bà hay không thì chợt nghe Nghiêm Trạch Thừa nói: “Mẹ, sao vậy?”

Một từ mẹ kia anh ta nói thật sự quá mức trôi chảy, quả thật làm cho người ta cảm thấy bọn họ chính là mẹ con…

Nghiêm Trạch Thừa thấy Tần Mai vẫn không nói gì, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên, anh ta gật đầu với Tần Mai, lại nhìn Từ Kiến Hoa, gọi một tiếng ba, lúc này mới đi lên tầng.

Tần Mai cùng Từ Kiến Hoa hai mặt nhìn nhau.

Tần Mai: “…Chồng à, anh có cảm thấy đứa nhỏ này giống như là thích con của chúng ta không?”

“…Chắc là có.” Từ Kiến Hoa cũng không nhìn ra được, “Quên đi, nếu đứa nhỏ Nghiêm gia kia cũng đã gọi chúng ta là ba mẹ, hơn nữa lúc trước coi như là đã giúp chúng ta, con trai còn nói thích cậu ta, thế thì… cứ để hai đứa tự quyết định đi.”

Tần Mai thở dài một hơi: “Chỉ mong con trai không phải chịu thiệt thì tốt…”

“Anh của anh bên kia…”

Trên tầng, sau khi Từ Bảo Bảo tắm rửa xong liền thay quần áo ngủ, lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, cậu nhìn Nghiêm Trạch Thừa đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm cậu, ho nhẹ một cái, hỏi: “Đã muộn như vậy, anh còn tới làm gì? Hơn nữa chúng ta hình như mới tách nhau không lâu mà?”

Nghiêm Trạch Thừa chớp cặp mắt màu đỏ: “Tối nay tôi ngủ với cậu.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo không dám tin tưởng lời mình vừa nghe được.

Bây giờ bọn họ còn chưa kết hôn đó! Hợp đồng chính thức cũng chưa ký mà! Sao lại có thể tiến triển nhanh như vậy! Đột nhiên như vậy trực tiếp như vậy thật sự tốt sao! Từ Bảo Bảo mặt đầy máu nhìn Nghiêm Trạch Thừa, ngay sau đó phát hiện ánh mắt cùng thần thái của Nghiêm Trạch Thừa cực kỳ thuần khiết, lập tức nghĩ đến lần cậu bị đưa đến nhà của Nghiêm Trạch Thừa… Từ Bảo Bảo rối rắm nghĩ, chẳng lẽ người này thật sự không biết lúc hai người ngủ với nhau sẽ có khả năng xảy ra chuyện gì sao?

Cậu thăm dò hỏi: “Muốn… làm gì?”

Nghiêm Trạch Thừa đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó cười nhạo một tiếng: “Cậu đang cầu hoan* tôi sao?”

(* 求欢: nôm na là gạ gẫm, dụ dỗ ch*ch đó)

Từ Bảo Bảo: “…”

Nghiêm Trạch Thừa nói: “Tôi không có hứng thú với cơ thể của cậu, tôi sẽ không chơi cậu.”

Từ Bảo Bảo khô cằn a một tiếng.

Nghiêm Trạch Thừa tắm rửa xong, giống như một con mèo lớn kiêu căng, biếng nhác nằm sấp trên giường bên cạnh Từ Bảo Bảo. Anh ta nhìn bộ dáng đang đọc sách của Từ Bảo Bảo, hỏi: “Cậu giận sao?”

Từ Bảo Bảo mạc danh kỳ diệu* : “Vì sao tôi lại giận?”

(*莫名其妙: không hiểu ra sao cả, ù ù cạc cạc)

“Bởi vì tôi nói không có hứng thú với cậu.” Nghiêm Trạch Thừa nói xong, nghĩ nghĩ, còn nói, “Cậu yên tâm, nếu cậu tốt với tôi, tôi cũng sẽ tốt với cậu. Đến lúc đó nếu cậu muốn… làm chuyện đó với tôi, ừ, tôi cũng có thể gắng gượng chấp nhận làm với cậu.”

Từ Bảo Bảo: “…” Anh vẫn nên đi thôi.

Từ Bảo Bảo yên lặng nhìn đôi mắt màu đỏ kia của Nghiêm Trạch Thừa, ở trong lòng thở dài một cái, hơn nữa còn mong Nghiêm Trạch Thừa mắt màu xám đi ra nói chuyện với cậu một chút, ví dụ như làm thế nào để tiêu diệt Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ…

Cậu nằm trên giường, nói với Nghiêm Trạch Thừa: “Tôi đi ngủ đây.” Nói xong liền nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ kia cúi sát vào Từ Bảo Bảo, phát hiện Từ Bảo Bảo không có một chút động tĩnh nào, lầm bầm lầu bầu nói: “Tôi chỉ muốn tiên hạ thủ vi cường* thôi, nhỡ đâu người kia lại nhìn trúng cậu rồi chúng tôi đánh nhau, đến lúc đó cậu có khóc cũng không biết đi đâu khóc.”

(*先下手为强: ra tay trước thì chiếm được lợi thế)

Từ Bảo Bảo: “…” Đánh nhau?

Từ Bảo Bảo trong lòng trần đầy nghi hoặc, rồi lại cảm thấy một người thể chất cấp F, tinh thần lực cấp E, tổng thể vẫn là cấp F như cậu, đột nhiên trở nên bán chạy như vậy có vẻ hơi kì lạ… Nhưng mà nếu bây giờ cậu hỏi Nghiêm Trạch Thừa, Nghiêm Trạch Thừa chắc chắn sẽ không nói cho cậu, may mà cậu cũng chỉ ném vấn đề này đến sau đầu, nhắm mặt lại ngủ.

Sáng ngày tiếp theo, Từ Bảo Bảo mông mông lung lung, cảm thấy như bị một ngọn núi đè lên trên người vậy, đến cả thở cũng khó, cậu cau mày, mở mắt thì thấy hóa ra Nghiêm Trạch Thừa đã vác một chân lên người cậu! Một chân khác lại còn để ở giữa hai chân của Từ Bảo Bảo! Không chỉ như vậy, một cánh tay của anh ta còn đặt trên cánh tay của Từ Bảo Bảo, ôm Từ Bảo Bảo vào trong lòng anh ta!

Hơn nữa… quan trọng nhất là, cả hai người bọn họ đều trần truồng!

Từ Bảo Bảo im lặng một lúc, yên lặng xoay người một chút… Lại không nghĩ rằng động tác của cậu như là mở một cái chốt, Nghiêm Trạch Thừa giống như hôm trước lúc ở trong phòng nghe thấy tiếng chuông cửa, đột nhiên mở mắt! Anh ta có vẻ định ngồi dậy ngay lập tức nhưng lại không thành công, ngược lại lại còn ôm Từ Bảo Bảo chặt hơn…

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo biểu tình sống không còn gì luyến tiếc, cùng Nghiêm Trạch Thừa nhìn nhau trong chốc lát, cảm thấy không còn chuyện gì có thể xấu hổ hơn chuyện này.

Nghiêm Trạch Thừa giống như hoàn toàn chẳng có tí liêm sỉ nào chào buổi sáng Từ Bảo Bảo.

Khóe miệng Từ Bảo Bảo run rẩy, thật sự chẳng muốn trả lời Nghiêm Trạch Thừa, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Anh còn không dậy?”

Nghiêm Trạch Thừa lúc này mới chậm rãi đứng dậy.

Sau khi Từ Bảo Bảo rửa mặt đã bị Nghiêm Trạch Thừa trực tiếp ép buộc bắt đầu đóng gói đồ đạc, cậu nhìn Nghiêm Trạch Thừa, không nhịn được có chút bất đắc dĩ: “Anh vội như vậy sao?”

Nghiêm Trạch Thừa chớp chớp đôi mắt màu đỏ tươi, không kiên nhẫn nói, “Chúng ta cũng đã bàn bạc hết rồi, cậu không nhanh tay lên được à?”

Từ Bảo Bảo: “…Sau khi tôi chuyển sang nhà anh thì mỗi tối đều ngủ với anh sao?”

Nghiêm Trạch Thừa: “Tất nhiên.”

Từ Bảo Bảo im lặng một lúc, lại hỏi: “Trong nhà của anh, có thể sắp xếp một phòng cho tôi để linh kiện cơ giáp không?”

“Tất nhiên là có thể.” Nghiêm Trạch Thừa nói, “Nếu cậu cần linh kiện gì thì cũng có thể trực tiếp nói cho tôi.”

Từ Bảo Bảo ho nhẹ một tiếng, bên ngoài thì nói cảm ơn, trong đáy lòng lại nghĩ, lão tử thì thiếu linh kiện gìKhông phải chỉ cần vào không gian một lần là cái gì cũng có sao?

Bình Luận (0)
Comment