Từ Bảo Bảo hoàn toàn không ngờ rằng Nghiêm Trạch Thừa sẽ đến, hơn nữa còn vào cái trường hợp đáng xấu hổ như này.
Nhưng mà Nghiêm Trạch Thừa xuất hiện cũng làm cho Từ Bảo Bảo thở dài nhẹ nhõm một cái – nhìn thái độ của Nghiêm Trạch Thừa thì có vẻ lúc này anh ta cực kỳ không vui. Mà Từ Kiến Quân nhìn thái độ của Nghiêm Trạch Thừa thì lại giống như là nhìn thấy một khối thịt béo vậy, hai mắt lập tức sáng như đèn điện; Từ Bảo Bảo cũng chẳng muốn nhìn cái sắc mặt ghê tởm đấy của Từ Kiến Quân thêm một lần nào nữa. Chẳng qua, cậu nhìn đôi mắt đỏ thẫm kia của Nghiêm Trạch Thừa lại cảm thấy không thoải mái lắm, giống như… bị dã thú nhìn vậy.
Điều này khiến Từ Bảo Bảo không dám nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Trạch Thừa.
Từ Kiến Quân kia còn không biết họa sắp đến cửa, lúc nhìn thấy Nghiêm Trạch Thừa thì nở một nụ cười cực kỳ tươi, rồi nói: “Ôi, đây không phải là Nghiêm thiếu tướng sao?” Nói xong, đi về phía Nghiêm Trạch Thừa muốn bắt tay.
Đôi mắt màu đỏ của Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn nhìn chằm chằm Từ Bảo Bảo, lúc này nghe thấy Từ Kiến Quân nói mới quay đầu nhìn, hơi nhíu mày giống như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Bàn tay đã vươn ra của Từ Kiến Quân liền cứ lơ lửng như vậy giữa không khí – Nghiêm Trạch Thừa cơ bản khinh thường bắt tay với ông ta.
Từ Kiến Quân kia cũng là loại người da mặt dày, nếu không cũng sẽ không đi thẳng tới nhà Từ Bảo Bảo, lại còn thuê người chế trụ em trai của chính mình, uy hiếp bọn họ chỉ vì muốn gả cháu trai cho Nghiêm Trạch Thừa. Cho nên sau khi xuất hiện loại tình huống xấu hổ như này, trên mặt Từ Kiến Quân vẫn tươi cười, nói với Nghiêm Trạch Thừa: “Cháu trai của tôi a, nó chỉ rất thẹn thùng mà thôi, ngoài miệng nói không muốn gả cho ngài nhưng bên trong thì thật sự rất muốn, trước kia còn là fan của ngài nữa. Nghiêm thiếu tướng, mong ngài đừng ghét bỏ cháu trai của tôi. Nó không nói ra ngoài nhưng cách hầu hạ chăm sóc người khác thì nó vẫn biết, bình thường cũng rất dịu ngoan; cho dù ngài không thích nó rồi ra ngoài tìm người khác, có lẽ cháu trai của tôi cũng sẽ không…”
Nghiêm Trạch Thừa nghe đến đó, cuối cùng liếc mắt nhìn Từ Kiến Quân một cái, nhưng mà cái nhìn kia không có bất cứ tí cảm xúc nào, lạnh đến nỗi Từ Kiến Quân không nhịn được co rụt lại, lời còn dư lại cũng không nói được nữa.
Từ Bảo Bảo vẫn luôn bị chặn đến bất động thanh sắc, không cho cậu đến gần Tần Mai và Từ Kiến Hoa, lúc này thừa dịp Từ Kiến Quân và bốn người kia đều chú ý tới Nghiêm Trạch Thừa liền đến bên cạnh Tần Mai và Từ Kiến Hoa, lúc này mới phát hiện, trên cổ tay hai người thậm chí còn có những luồng điện nhỏ.
Từ Bảo Bảo sửng sốt một lúc, sự phẫn nộ với Từ Kiến Quân càng rõ ràng hơn!
Cậu thật sự không ngờ, thân là anh trai của Từ Kiến Hoa, ông ta lại có thể trói lại em trai và em dâu như vậy! Nhưng mà cũng có thể thấy được, lúc trước ông ta cũng lớn gan mà đánh cắp thành quả chế tạo cơ giáp của Từ Kiến Hoa, sau lại còn mưu hại Từ Kiến Hoa…
Nghĩ đến đây, Từ Bảo Bảo bắt đầu hận năng lực của cậu lúc này không đủ mạnh…
Nếu cậu lợi hại hơn, trong tình huống như này có thể giống như Nghiêm Trạch Thừa, trực tiếp dùng năng lực áp đảo Từ Kiến Quân, bảo vệ ba mẹ của mình, mà không phải chỉ có thể đứng đây sử dụng mỗi võ miệng…
Vừa nghĩ tới năng lực, Từ Bảo Bảo liền không nhịn được quay đầu nhìn Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ tươi, thấy anh ta cũng đang nhìn cậu, lúc này sửng sốt một chút.
Sau đó, cũng không biết Nghiêm Trạch Thừa bị cái gì chấn động, lập tức nhíu mày, lộ ra bộ dáng chán ghét, mở cửa, xách cổ Từ Kiến Quân trực tiếp ném ra ngoài!
Thể năng song S đương nhiên không thể coi thường, Nghiêm Trạch Thừa có thể một hơi xách ba người trưởng thành như Từ Kiến Quân mà chẳng th.ở d.ốc tí nào.
Mọi người: “…”
Sau khi Từ Kiến Quân bị ném ra ngoài còn sửng sốt một lúc, trong chốc lát mới lấy lại được tinh thần mà phản ứng, ông ta gào to: “Tôi chính là bác trai của Từ Bảo Bảo!”
Nghiêm Trạch Thừa: “Tôi chỉ nhận cha mẹ của cậu ấy.”
Sau khi thản nhiên nói xong câu đó, Nghiêm Trạch Thừa liền bước tới, cũng không biết làm như thế nào mà bàn tay vừa lật đã cởi được còng tay của Tần Mai và Từ Kiến Hoa. Sau đó, anh ta nhìn về phía bốn người còn lại, mới vừa xiết tay thành nắm đấm, làm tư thế như muốn đánh nhau thì những người đó đã chạy trối chết!
Từ Bảo Bảo nhìn Nghiêm Trạch Thừa cường đại như thế, trong mắt lộ ra một tia say mê.
Nếu… Nếu cậu cũng có thể đạt được năng lực như này…
Nghĩ đến bức thư kia trong không gian nói có thể giúp cậu tăng tinh thần lực, Từ Bảo Bảo âm thầm hạ quyết tâm ngay trong lòng. Nhưng mà hiện tại thì cậu vẫn quá nhỏ bé, nếu muốn đạt được mục đích, nói cách khác là không để ai bắt nạt được cậu thì vẫn phải dựa vào người cường đại, ví dụ như Nghiêm Trạch Thừa…
Lúc Từ Bảo Bảo trấn an Tần Mai và Từ Kiến Hoa vẫn luôn tự hỏi chuyện này, trong lòng cậu luôn có sự hoài nghi, cuối cùng hạ quyết tâm, đi tới trước mặt Nghiêm Trạch Thừa, cậu nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ kia sửng sốt một chút, rồi nói: “Từ từ.”
Nói xong, anh ta liền nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra thì ánh mắt rõ ràng đã biến thành màu xám!
Quan sát Nghiêm Trạch Thừa biến đổi màu mắt ở khoảng cách gần như vậy khiến Từ Bảo Bảo có chút không phản ứng kịp.
Nghiêm Trạch Thừa mắt xám rõ ràng ổn trọng hơn rất nhiều, anh ta nhìn Từ Bảo Bảo ở trước mặt, khóe miệng hơi động một chút, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, rồi nói: “Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?”
Từ Bảo Bảo lộ ra một nụ cười xấu hổ với Nghiêm Trạch Thừa, cậu cảm thấy cậu vừa phát hiện ra một chuyện mà cậu không nên biết, chần chừ một chút, Từ Bảo Bảo liền kéo Nghiêm Trạch Thừa đến trong phòng của mình.
Cậu khóa trái cửa, quay lại, nhìn Nghiêm Trạch Thừa đang đứng trong phòng, hỏi: “Nói thật thì tôi vẫn luôn rất ngạc nhiên vì sao anh lại cứ như vậy mà kết hôn với tôi… Sau đó tôi nghĩ cũng có khi là do, có lẽ là anh cần thứ gì đó mà tôi sở hữu… Tôi có thể hỏi nó là cái gì không?”
Khóe miệng Nghiêm Trạch Thừa hơi nâng lên, không nói chuyện.
Từ Bảo Bảo do dự một chút, cảm thấy chuyện không gian bí ẩn như vậy, chắc là không có ai biết, nói không chừng vì chuyện khác nên Nghiêm Trạch Thừa mới nhất định muốn cùng một chỗ với cậu, mà chuyện này chắc chắn về sau Từ Bảo Bảo sẽ biết, liền nói: “Không bằng chúng ta làm giao dịch đi.”
Nghiêm Trạch Thừa thật hứng thú hỏi: “Giao dịch gì?”
Từ Bảo Bảo nói: “Trong thời gian một năm này, tôi sẽ sống cùng với anh, giúp đỡ anh… với cái bí mật kia của anh. Nếu một năm sau mà tôi không thi đỗ trường quân đội thì sẽ gả cho anh, còn nếu tôi thi đỗ vào trường quân đội thì hai năm sau lúc anh tốt nghiệp sẽ cưới anh. Đương nhiên cuộc hôn nhân này có kỳ hạn, không bằng tạm định là ba năm sau khi kết hôn? Ba năm sau, chúng ta liền ly hôn trong hòa bình. Lúc ở cùng một chỗ, anh có thể không nói hết bí mật của anh cho tôi, nhưng cũng không thể yêu cầu biết hết tất cả mọi thứ về tôi…”
“Điều kiện là gì?”
“Giúp tôi giải quyết hết tất cả những chuyện hoặc những người gây bất lợi đối với tôi và người nhà, tất nhiên người nhà chỉ bao gồm ba mẹ tôi.” Nói xong câu đó, Từ Bảo Bảo nghiêm túc nói với Nghiêm Trạch Thừa, “Hơn nữa, người anh cưới là tôi, không phải Từ gia, ví dụ như người bác kia.” Nói tới đây, Từ Bảo Bảo cười cười, “Tôi hy vọng anh có thể làm cho ông ta không xuất hiện trước mặt ba mẹ tôi nữa.”
Sau khi Nghiêm Trạch Thừa nghe xong cũng không lập tức đồng ý hay từ chối, mà đầy hứng thú vươn tay nắm lấy cằm Từ Bảo Bảo, anh ta cúi lại gần, nói bên tai Từ Bảo Bảo: “Làm sao cậu biết tôi không phải chỉ tùy tiện chơi đùa một chút?”
Từ Bảo Bảo bị người ta nắm cằm, mặt hơi hơi bốc hơi: “…”
Cho nên nói vừa mới cảm thấy mắt xám tương đối ổn trọng đều là ảo giác sao?
Nghiêm Trạch Thừa có vẻ đoán được ý nghĩ của Từ Bảo Bảo qua biểu tình của cậu, không nhịn được cười hai tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Thành giao.”
Từ Bảo Bảo nhất thời thở dài nhẹ nhõm một cái.
Thời gian hai năm chắc chắn đủ để cậu trở thành một người cường đại, không cần người bảo vệ… Đến lúc đó, ba mẹ cậu, người thương cậu, người cậu yêu, cậu sẽ đều dựa vào năng lực của bản thân để bảo vệ họ…
Hai người trong phòng đạt được bước đầu thỏa thuận miệng, Nghiêm Trạch Thừa nói: “Tôi quay về làm một bản hợp đồng kĩ càng tỉ mỉ cho cậu.” Từ Bảo Bảo gật đầu, thuận miệng hỏi: “Anh muốn tôi dọn đến nhà anh lúc nào?”
Nghiêm Trạch Thừa nghĩ nghĩ, “Bây giờ luôn đi.”
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ Bảo Bảo nói: “Ngày mai đi, tôi còn muốn nói chuyện này với ba mẹ.”
Nghiêm Trạch Thừa không có ý kiến gì gật đầu.
…
Sau khi Nghiêm Trạch Thừa đi rồi, Từ Bảo Bảo liền xuống tầng một, Tần Mai và Từ Kiến Hoa đang ngồi nói chuyện, lúc thấy Từ Bảo Bảo đi xuống lập tức đi ra đón, dò hỏi: “Bảo Bảo, Nghiêm Trạch Thừa đã ở trên tầng nói chuyện gì với con vậy?”
Từ Bảo Bảo cầm tay áo kéo hai người đến trên ghế sofa, biểu tình nghiêm túc nói: “Ba mẹ, con nghĩ dù sao thì sớm muộn gì con cũng phải lập gia đình, không bằng gả cho một người con thích, hơn nữa năng lực lại còn cường đại. Con cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa cũng được.”
Tần Mai nghe Từ Bảo Bảo nói xong, sửng sốt: “Con trai?”
Từ Bảo Bảo: “Mẹ.”
Từ Kiến Hoa lập tức hỏi: “Bảo Bảo, con vừa nói chuyện gì với Nghiêm Trạch Thừa? Có phải cậu ta uy hiếp con hay không?”
Nhìn dáng vẻ Từ Kiến Hoa có chút căng thẳng, Từ Bảo Bảo không nhịn được nở nụ cười: “Sao thế được. Thật ra con cũng hơi thích Nghiêm Trạch Thừa, cho nên sau khi biết mức độ xứng đôi với gien của anh ấy, để xứng đôi với anh ấy, không để anh ấy chán ghét con, con mới cố gắng học tập như vậy… Ba, mẹ, con biết sau khi ở cùng một chỗ với anh ấy, khả năng cao sẽ có rất nhiều vấn đề, nhưng nếu con đã thích anh ấy thì con cảm thấy con có thể gánh vác hậu quả tương ứng. Hơn nữa lúc trước, khi Nghiêm Trạch Thừa đến trường tìm con, con cảm thấy anh ấy cũng rất coi trọng con.”
Tần Mai và Từ Kiến Hoa liếc nhau một cái.
Từ Kiến Hoa vuốt mặt: “Con đã thích, thì… cũng có thể.”
Tần Mai: “Lúc trước, khi cậu ta đưa con đến nhà cậu ta, còn nói những lời kia…”
Từ Bảo Bảo vắt hết óc nghĩ lý do giúp Nghiêm Trạch Thừa: “Chuyện này… Lúc ở trường học anh ấy đã nói anh ấy cực kỳ thích con, sau đó… sợ bị ba mẹ ngăn cản, nên mới hành động ngốc như vậy… Khụ, kỳ thật Nghiêm Trạch Thừa là một con người rất ngây thơ.”
Từ Bảo Bảo đã nghĩ ra được lời giải thích này từ lúc còn ở trên tầng, tuy rằng không biết có thể thuyết phục được ba mẹ hay không, nhưng so với nói thật thì vẫn tốt hơn. Cậu không muốn làm cho Tần Mai và Từ Kiến Hoa đau lòng, coi như là báo đáp việc cậu chiếm dụng cơ thể này, nhưng cũng không biết nên giải thích chuyện cậu đột nhiên muốn ở bên Nghiêm Trạch Thừa như thế nào. Nếu ăn ngay nói thật, Từ Bảo Bảo cảm thấy ngược lại sẽ làm cho Tần Mai và Từ Kiến Hoa cảm thấy bọn họ không bảo vệ tốt cho con trai, cho nên cậu đành phải nói bừa một lời nói dối đầy thiện ý như vậy…
Từ Bảo Bảo trong nội tâm cũng hơi áy náy, cậu nói: “Thật ra, lúc trước con vẫn luôn không nói gì là bởi vì không muốn làm trái ba mẹ, dù sao thì ba mẹ cũng suy nghĩ cho con, nhưng hôm nay Nghiêm Trạch Thừa tới tìm con nói chuyện… Con cũng hiểu được, con đúng là… rất thích anh ấy, cũng bằng lòng ở cùng một chỗ với anh ấy.”
Điêu đến đây rồi Từ Bảo Bảo cũng không điêu nổi nữa.
May mà chính là, Tần Mai và Từ Kiến Hoa cũng không cần Từ Bảo Bảo nói gì nữa, bọn họ liếc nhìn nhau một cái, Tần Mai thở dài nói: “Bảo Bảo, con nghiêm túc chứ? Con cũng không thể lấy chuyện tương lai của bản thân ra nói đùa…”
Từ Bảo Bảo nở nụ cười: “Con tất nhiên rất nghiêm túc rồi.”