Từ Bảo Bảo kiên quyết không thừa nhận cậu xấu xí.
Hồi còn ở cô nhi viện, lúc đầu Từ Bảo Bảo còn bị bắt nạt nhưng về sau cậu kỳ thật cũng đã là nam thần của cô nhi viện, một mặt có thể đánh nhau cướp đoạt đồ ăn, mặt khác lại có thể làm đồ thủ công và nấu các loại mỹ thực, mà quan trọng nhất chính là Từ Bảo Bảo cũng xinh đẹp!
Thật sự rất xinh đẹp, Từ Bảo Bảo không phải loại mèo khen mèo dài đuôi.
Diện mạo của cậu thuộc về loại thanh tú, khuôn mặt của cậu nhìn thoáng qua giống như một khuôn được thiên thần điêu khắc ra vậy, lúc cười rộ lên trên mặt còn lộ ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, làm người ta cảm thấy vừa ấm áp vừa xấu hổ thẹn thùng. Lần đầu tiên người khác nhìn thấy Từ Bảo Bảo có lẽ sẽ không cảm thấy gì, nhiều lắm chỉ nghĩ là mặt cậu dễ nhìn, nhưng càng nhìn lại càng thấy Từ Bảo Bảo thuận mắt, càng nhìn càng thấy Từ Bảo Bảo càng soái! Cuối cùng quỳ gối dưới ống quần Từ Bảo Bảo!
Việc này dẫn đến lúc Từ Bảo Bảo còn ở Trái Đất, tuy rằng là trẻ mồ côi, nhưng dựa vào bề ngoài cũng đạt được hảo cảm của rất nhiều giáo viên, học sinh và những người khác ở cô nhi viện – đương nhiên, vì sao nguyên chủ không thể thành công dựa vào bề ngoài thì Từ Bảo Bảo cũng không biết rõ.
Mà hiện tại…
Người này được nguyên chủ lưu là em gái, vậy mà lại nói bề ngoài của Từ Bảo Bảo xấu!
Bị nói thế có thể nhịn được sao?
Từ Bảo Bảo lập tức bắt đầu không vui, cậu nhăn mặt, trong đầu hồi tưởng một chút thông tin về người này, cuối cùng xác định một việc – người em gái này, bề ngoài thì xinh đẹp nhưng bên trong lại xấu xí, còn nhỏ như vậy mà đã làm bao nhiêu chuyện độc ác với nguyên chủ.
Từ Bảo Bảo nghĩ đến những lần nguyên chủ bị cô bé này bắt nạt dễ như trở bàn tay mà không chống lại trong trí nhớ, không nhịn được lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, người gien xứng đôi với anh ấy là anh, em không có cơ hội đâu. Huống hồ, bây giờ Nghiêm Trạch Thừa còn rất thích anh, cho dù anh có nhường em cơ hội này thì cũng phải xem người ta có muốn hay không.” Câu nói tràn ngập ác ý này, phối hợp với ngữ khí của Từ Bảo Bảo, quả thật chính là một cái vũ khí giết người hạng nhất!
Cô bé kia có khi cũng không ngờ rằng Từ Bảo Bảo sẽ nói một phen như vậy, sửng sốt đến nỗi ngốc một lúc, sau đó mới mở miệng nói: “Anh… Anh… Tôi nói cho anh biết! Cả nhà anh cứ đợi đấy, hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người trong gia tộc về chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ tức giận với nhà anh, lúc đó anh chối cũng không xong đâu!” Nói xong câu đó, cô bé kia liền vội vàng tắt máy, xem ra là lập tức chuẩn bị đi mách tội.
Từ Bảo Bảo nhíu mày, cũng chẳng để chuyện này trong lòng.
Nếu người Từ gia thật sự biết chuyện này, có khi việc muốn làm nhất chính là bắt Từ Bảo Bảo nhanh chóng kết hôn với Nghiêm Trạch Thừa mà thôi.
Về phần cô bé kia muốn chia rẽ Từ Bảo Bảo và Nghiêm Trạch Thừa, cho cô ta kết hôn với Nghiêm Trạch Thừa… Ha hả, suy nghĩ nhiều quá đi?
Từ Bảo Bảo tinh thần mệt mỏi muốn chết, đầu cũng có chút mê mang, cậu không trì hoãn nữa, tắm rửa xong trực tiếp nằm lên giường ngủ, mãi cho đến hơn tám giờ sáng hôm sau mới rời giường.
Hiện tại Từ Bảo Bảo thuộc nhóm những người muốn đến trường hay không đều được, mà giáo viên chế tạo cơ giáp của bọn họ cũng đã cho phép, nên cậu dứt khoát quyết định hôm nay không đi học, xuống tầng chào Tần Mai và Từ Kiến Hoa một câu, liền nói với họ: “Cha mẹ, từ giờ trở đi con sẽ trực tiếp luyện tập lắp ráp cơ giáp, dù sao thì bây giờ con cũng đã biết đề thi rồi.”
Tần Mai liên tục gật đầu, vui mừng nói: “Bảo Bảo ngoan, Bảo Bảo cố lên!”
Từ Kiến Hoa cũng cười với cậu: “Con trai, làm rất tốt.”
Từ Bảo Bảo gật đầu, sau đó do dự một chút.
Cậu cảm thấy sau khi đi vào không gian kia, nếu như bộ dáng giống như ngất đi của cậu bị Tần Mai và Từ Kiến Hoa phát hiện thì có khi sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm, ít nhất chắc chắn sẽ bị cha mẹ đưa đến bệnh viện kiểm tra lần nữa, liền nghĩ nói với bố mẹ đừng lên tìm cậu. Nhưng hiện tại nghe Từ Kiến Hoa và Tần Mai nói, cậu lại không thể nào nói ra những lời đã luyện tập từ trước.
Thở dài một cái, Từ Bảo Bảo đành phải cái gì cũng không nói, lại lên tầng.
Lần thứ hai đi vào không gian, Từ Bảo Bảo cũng cảm thấy thuần thục hơn. Ở trong không gian cho đến lúc lắp ráp được hơn một nửa cơ thể cơ giáp thì cậu mới đi ra, lúc này mới phát hiện bây giờ đã là sáu giờ tối.
Nhưng mà mới lúc này mà đã hoàn thành được nhiều như vậy, đối với Từ Bảo Bảo đã là một tin vui cực lớn.
Bởi vì chế tác cơ giáp thực sự rất mệt mỏi, sau khi ra khỏi không gian, Từ Bảo Bảo lại đi ngủ một giấc, lúc dậy thì đã là buổi tối, nhìn bầu trời âm u bên ngoài, Từ Bảo Bảo xoa xoa cái đầu hơi mê muội.
Tuy rằng tiến độ hiện tại rất nhanh, hơn nữa ở trong không gian kia mặc kệ cậu có tập trung tinh thần bao lâu cũng sẽ không bị tinh thần lực cấp E gây trở ngại, nhưng đối với cơ thể hiện tại của Từ Bảo Bảo mà nói thì vẫn có chút ăn không tiêu.
Cậu ngồi nghỉ ngơi một lúc, tính xuống tầng tìm Tần Mai làm nũng, cảm nhận một chút tình thương của mẹ.
Lúc từ trên tầng đi xuống, Từ Bảo Bảo thấy trong phòng nhiều thêm năm người.
Năm người kia lúc này đang giằng co với Tần Mai và Từ Kiến Hoa, thấy Từ Bảo Bảo xuống tầng, biểu tình trên mặt nhất thời vui vẻ.
Một người đàn ông trong đó nói: “Em trai, em xem, cháu của anh không phải đang xuống tầng sao.” Nói, liền đi qua đón Từ Bảo Bảo, nụ cười trên mặt lại càng lớn, dò hỏi, “Bảo Bảo à, bác nghe bố cháu nói cháu vẫn luôn chế tạo cơ giáp ở trên tầng sao?
Từ Bảo Bảo nhìn người kia, trong đầu lập tức xuất hiện thân phận của người này.
Đây là anh trai của Từ Kiến Hoa, Từ Kiến Quân, cũng là thuộc dòng chính Từ gia bên kia, chẳng qua vẫn luôn không hòa hợp với Từ Kiến Hoa. Từ Kiến Hoa cũng đã có lần nói với nguyên chủ rằng Từ Kiến Quân sao chép thành quả chế tạo cơ giáp của Từ Kiến Hoa, mà cũng bởi vì lần sao chép này mà Từ Kiến Quân mới trở thành người chế tạo cơ giáp nổi tiếng của Từ gia, được hưởng rất nhiều tài nguyên của Từ gia, nếu không ông ta chắc chắn sẽ không vẻ vang như bây giờ. Nhưng mà ông ta lại không giải thích hay cảm ơn Từ Kiến Hoa, ngược lại còn chèn ép Từ Kiến Hoa theo mọi cách, đó cũng là lý do vì sao Từ Kiến Hoa cũng là dòng chính mà địa vị trong Từ gia lại không tốt như vậy.
Nghĩ đến đây, Từ Bảo Bảo liền chẳng có tí hảo cảm nào đối với Từ Kiến Quân, nhưng mà vẫn rất lễ phép chào một tiếng: “Chào bác.”
Từ Kiến Hoa được Từ Bảo Bảo gọi là bác trên mặt vẫn luôn tươi cười, nghe thấy Từ Bảo Bảo xưng hô, hỏi: “Cháu trai à, Bảo Bảo à, bác nghe nói, cháu là người gien xứng đôi của thiếu tướng Nghiêm Trạch Thừa?”
Tần Mai đứng một bên nghe được, không nhịn được xen vào nói: “Anh cả, nhà bọn em không muốn gả Bảo Bảo cho Nghiêm thiếu tướng, anh cũng biết tinh thần lực của Bảo Bảo quá thấp, nếu gả đi chắc chắn sẽ không…”
Tần Mai còn chưa nói xong, Từ Kiến Hoa đã quay sang quát: “Đàn ông chúng tôi nói chuyện với nhau, đàn bà như cô xen vào làm gì?”
Chỉ một câu nói kia đã đắc tội cả nhà Từ Kiến Hoa.
Từ Kiến Hoa yêu vợ hừ một tiếng: “Anh đã dám nói lời này thì tôi cũng không lá mặt lá trái (虚与委蛇: hư dữ ủy di) với anh nữa, Bảo Bảo có muốn gả cho Nghiêm Trạch Thừa hay không là chuyện nhà chúng tôi. Dòng chính các anh luôn luôn khinh thường nhà bọn tôi, nói không chừng vài năm vừa qua đều coi chúng tôi là dòng nhánh, hiện tại thấy có chỗ tốt thì mới nhớ đến chúng tôi đi? Lúc trước, khi tôi và Mai Mai biết chuyện gien xứng đôi đã qua nhà chính, vốn tính nói cho các người biết chuyện này, nhưng mà các người đối xử với tôi và Mai Mai như thế nào? Hơn nữa, Bảo Bảo là con của tôi, các người bắt buộc Từ Bảo Bảo gả cho Nghiêm Trạch Thừa như vậy, đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa!”
Từ Bảo Bảo bảo vệ mẹ cũng nói: “Bác, pháp luật hiện tại tuy rằng cưỡng chế yêu cầu hai người gien xứng đôi kết hôn, thế nhưng nếu cháu thi đỗ trường quân đội thì tình huống không như vậy nữa. Huống hồ, đây cũng là hôn nhân đại sự của cháu.”
Từ Kiến Quân nhíu mày, một bàn tay đặt lên vai Từ Bảo Bảo: “Cháu trai à, cũng không phải bác trai nói không tốt, chủ yếu là, dựa vào tinh thần lực của cháu mà muốn thi đỗ trường quân đội của đế quốc sao?” Nói xong câu đó, người trong phòng ngoại trừ bố mẹ Từ Bảo Bảo đều nở nụ cười, có vẻ đều không tin Từ Bảo Bảo có thể thi vào trường quân đội, Từ Kiến Quân ngăn tiếng cười của những người kia lại, tiếp tục nói: “Bảo Bảo à, không phải bác trai không tin tưởng năng lực của cháu mà thật sự thì tinh thần lực của cháu quá thấp, gả cho một người đàn ông tốt không phải cũng tốt sao? Nghiêm Trạch Thừa là người đàn ông tốt được cả đế quốc công nhận đó.”
Từ Bảo Bảo nhăn mặt không nói lời nào.
Từ Kiến Quân tiếp tục nói: “Cháu trai à, thi vào trường quân đội cũng không phải tốt như đi chơi như vậy đâu, về sau chính là lên chiến trường đánh giặc, cho dù là người chế tạo cơ giáp cũng phải ra chiến trường! Vạn nhất có chuyện gì xảy ra với cháu thì bố mẹ của cháu làm như thế nào? Cháu nói xem? Bác trai kỳ thật cũng vì nghĩ tốt cho cháu, cháu nên dứt khoát đừng đi học nữa, gả cho Nghiêm thiếu tướng đi, Nghiêm thiếu tướng chính là Chiến Thần của đế quốc! Cậu ta cực kỳ có tiền đồ, gien lại là song S, hơn nữa còn là người của Nghiêm gia! Trong tương lai chắc chắn sẽ tiếp nhận vị trí gia chủ Nghiêm gia! Còn nữa… Bác nghe nói cháu đã gặp mặt với cậu ta đúng không?”
Từ Bảo Bảo nhíu mày, yên lặng ném một ánh mắt xem thường.
Từ Kiến Quân này, cũng chỉ biết nghĩ đến lợi ích cá nhân.
Từ lời nói của ông ta, Từ Bảo Bảo hoàn toàn có thể nghe ra Từ Kiến Quân chính là bởi vì Nghiêm Trạch Thừa là người Nghiêm gia, mà lại còn có khả năng tiếp nhận vị trí gia chủ nên mới có thể cứ như vậy mà giựt dây gả Từ Bảo Bảo đi, thậm chí còn bảo Từ Bảo Bảo đừng thi trường quân đội nữa…
Vì lợi ích của chính mình liền muốn chôn vùi tiền đồ của cậu?
Từ Bảo Bảo ở trong lòng cười lạnh một chút, tuy rằng rất muốn nói câu ‘Ông cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa tốt như vậy sao ông không gả cho anh ta’, nhưng cậu biết hiện tại nếu xé rách mặt với Từ Kiến Quân như vậy sẽ có chút khó coi, liền nói: “Bác, cháu đã nộp đơn xin thi trường quân đội rồi…”
Từ Kiến Quân cho rằng mình đã thuyết phục được Từ Bảo Bảo, lập tức nói: “Chuyện này, không có việc gì, thật ra thì đến hạn chót thì cháu chỉ cần nộp bừa một cái tác phẩm…”
“Nhưng mà bác, trước khi nộp tác phẩm thì cháu không thể kết hôn, ít nhất trong một năm này cháu không thể kết hôn với Nghiêm Trạch Thừa. Vạn nhất, anh ta đi thăm dò gien lại xứng đôi với người khác thì sao?” Nói xong, Từ Bảo Bảo buông lỏng.
Từ Kiến Quân sửng sốt một chút, nghĩ đến mấy điều lệ trong pháp luật, thấy đúng là có một điều lệ như vậy, nhất thời như lâm vào khó khăn, nâng tay gãi đầu. Mặt khác, một trong bốn người vẫn yên lặng không nói gì, đột nhiên nói: “Kỳ thật, Bảo Bảo không gả luôn cũng được, có thể để cháu nó sống chung với Nghiêm thiếu tướng trước xem như thế nào. Hai người sống cùng nhau thể nào cũng sinh ra tình cảm, nếu Bảo Bảo có thể có thai luôn thì càng tốt.”
Những lời này vừa nói ra, Tần Mai nói đến khàn cả giọng: “Cái đồ đáng chết này – sao mấy người lại có thể đối xử với con tôi như vậy –”
(đáng chết: 杀千刀: sát ngàn đao: bị chém ngàn đao nên Tớ tạm dịch như vậy)
Từ Kiến Hoa cũng lập tức đứng lên, bộ dáng như muốn động thủ, nhưng mà lại bị hai trong bốn người đứng xem kia ngăn cản.
Từ Kiến Quân không để ý đến Tần Mai và Từ Kiến Hoa, cứ như vậy cười nhìn Từ Bảo Bảo, nói: “Đúng là một ý kiến hay, cháu trai, không bằng cháu cứ sống chung trước với Nghiêm thiếu tướng, tìm một cơ hội gạo nấu thành cơm, thế nào?
Từ Bảo Bảo chưa bao giờ gặp người nào không biết xấu hổ như vậy, ít nhất ở Trái Đất thì chưa bao giờ gặp, nhưng mà cậu cũng không phải người tốt tính như vậy, lúc đang định nói thì đột nhiên thấy một tiếng “ầm”, cửa nhà bị đá phát ra một tiếng nổ.
Nghiêm Trạch Thừa đứng ở cửa, xuất hiện trước mặt Từ Bảo Bảo như là thiên thần đứng trên mây…
Nghiêm thiếu tướng soái khí bức người giương mắt, lạnh lùng nhìn Từ Kiến Quân đứng đối diện: “Ông nói cái gì mà gạo nấu thành cơm?” Trong đôi mắt màu đỏ tươi kia trong nháy mắt xuất hiện một tia khát máu…