Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 10

Từ Kiến Hoa lạnh lùng nói: “Chuyện này đương nhiên là lỗi của cậu, vì thế cậu cứ chuẩn bị trả giá đắt đi… Hơn nữa, tôi sẽ không gả con cho người như cậu!” Nói xong câu đó, Từ Kiến Hoa liền tiến lên, kéo Tần Mai và Từ Bảo Bảo về phía sau.

Nghiêm Trạch Thừa trầm ngâm một chút, hình như hơi khó chịu mà xoa mi tâm: “Chuyện này…”

“Chúng ta không cần phải bàn bạc, cũng mong cậu Nghiêm có thể nhỡ kỹ thân phận của mình, không đến tìm Bảo Bảo nhà tôi nữa.” Từ Kiến Hoa nói xong, cũng bảo Tần Mai và Từ Bảo Bảo đi trước.

Từ Bảo Bảo tuy rằng biết chân tướng không phải như vậy, nhưng lúc này vẫn quyết đoán trước hết vô điều kiện nghe Từ Kiến Hoa, vì thế chủ động kéo Tần Mai đi ra ngoài trước. Nghiêm Trạch Thừa nhìn bóng dáng Từ Bảo Bảo, hơi nhíu mày một chút.

Lúc rời đi, Từ Kiến Hoa nói: “Bảo Bảo bây giờ còn nhỏ, về sau chắc sẽ có người gien xứng đôi khác, tôi tin rằng với năng lực của dòng chính Từ gia có thể tìm được một người không ghét bỏ Bảo Bảo, cũng không cưỡng ép Bảo Bảo. Mà cậu, mong cậu có thể cầu nguyện sẽ tìm ra một người gien xứng đôi khác.” Nói xong câu đó, Từ Kiến Hoa hừ một tiếng thật mạnh, cũng đi ra khỏi phòng.

Nghiêm Trạch Thừa lại sờ trán bị đau một lần nữa, nhìn thoáng qua căn phòng trống rỗng, nói thầm: “Đều là chuyện tốt cậu làm, tôi đã nói sớm muộn gì cậu ấy cũng là của chúng ta, cậu lại nhất định muốn đi ra, làm những chuyện kia…”

Sau khi Từ Bảo Bảo ngồi lên xe bay, Tần Mai vẫn luôn cầm tay Từ Bảo Bảo, một bộ dáng khổ sở, Từ Bảo Bảo ho nhẹ một cái, thấy biểu tình của Từ Kiến Hoa ngồi bên cạnh tốt hơn lúc trước một chút, liền nói: “Cha, mẹ, thật ra mọi việc không như hai người nghĩ đâu… Hôm nay sau khi Nghiêm Trạch Thừa đưa con về nhà anh ta, cũng không làm gì, con chỉ tắm một cái rồi sau đó nằm với anh ta thôi… Về phần vết trên cổ thì là bị anh ta cấu. Thật sự, chuyện như này, con sẽ không nói dối bố mẹ.”

Tần Mai: “…”

Từ Kiến Hoa: “…”

Từ Kiến Hoa nghi ngờ nói: “Bảo Bảo, con thích Nghiêm Trạch Thừa sao?”

Ý tứ này chính là nghi ngờ Từ Bảo Bảo vì thích Nghiêm Trạch Thừa mà liều mạng nói dối giúp Nghiêm Trạch Thừa…

Từ Bảo Bảo: “…Không phải như vậy, con chỉ nói thật mà thôi… Anh ta thật sự không làm gì.” Với tư cách là một người nhan khống, Từ Bảo Bảo nghĩ trong lòng, tỏ vẻ kỳ thật Nghiêm Trạch Thừa đúng là một đối tượng tốt trong tương lai, nhưng nếu đối tượng này không đổi đi đổi lại, vẫn luôn là bộ dáng bình thường, vậy thì càng tốt hơn…

Tần Mai nghi ngờ nói: “Bảo Bảo, không phải bố mẹ không tin con, chỉ là con… Nếu thật sự không có gì xảy ra, vậy tại sao đến tận cuối cùng đứa con nhà Nghiêm kia vẫn nói như vậy?”

Vấn đề này, kỳ thật Từ Bảo Bảo cũng muốn biết, cậu thậm chí còn muốn cạy mở đầu của Nghiêm Trạch Thừa ra xem bên trong rốt cuộc là cái gì, Từ Bảo Bảo thở dài một cái: “…Vấn đề này, con cũng không rõ.”

Trong nháy mắt không khí trong xe bay trầm mặc hẳn.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền về đến nhà, Tần Mai nắm lấy tay của Từ Bảo Bảo, ánh mắt tràn đầy bi thảm nói: “Bảo Bảo, liền tính chuyện không phải như vậy, mẹ cũng hiểu được Nghiêm Trạch Thừa không phải là một người xứng với con. Lúc trước cha mẹ không nghĩ kỹ, chỉ nghĩ đến việc con bị người khác xem thường, bây giờ xem ra các mặt khác cũng không ổn. Gien của cậu ta rất tốt, nếu về sau con theo cậu ta thể nào cũng bị người ta chửi, mà hôm nay mẹ cũng quan sát được tính cách cậu ta không tốt lắm, nhỡ đâu… Mẹ chỉ nói là nhỡ đâu, cậu ta về sau phụ lòng con, nói không chừng con lại sẽ bị cậu ta cắn một cái.”

(bị cắn một cái: 反咬一口: nghĩa gốc là không bắt được con vật lại bị nó cắn cho một cái -> ý chỉ bị người vu cáo một cách vô lý)

Từ Bảo Bảo nháy mắt mấy lần.

Từ Kiến Hoa cũng nói: “Đúng vậy, Bảo Bảo…”

Tần Mai: “Ôi, cha mẹ cũng quá mức vội vàng, đi tìm bọn họ…”

Phát hiện Từ Kiến Hoa và Tần Mai có vẻ hối hận, với con người đã lớn lên trong cô nhi viện như Từ Bảo Bảo, luôn vô điều kiện khát vọng có bố mẹ, hơn nữa Tần Mai và Từ Kiến Hoa đều đối xử với cậu tốt như vậy, cậu nhất thời không nhịn được an ủi: “Không sao đâu ạ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, huống hồ con cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa chắc sẽ không làm như vậy, cha mẹ đừng lo lắng…” Nói xong, Từ Bảo Bảo nhớ đến lúc trước Nghiêm Trạch Thừa đã nghiêm trang chững chạc nói bọn họ đã lên giường với nhau, còn nói cái gì mà gạo nấu thành cơm… Thoáng một cái trên đầu đã đầy hắc tuyến.

(thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: 船到桥头自然直: mọi vấn đề đều có cách giải quyết)

Từ Kiến Hoa không nói chuyện, Tần Mai cũng bắt đầu thở dài, một lát sau, Tần Mai nói: “Bảo Bảo, con lên tầng trước đi, không phải ngày mai con còn phải đến trường sao? Con… con có thể cố gắng hết sức thi vào trường quân đội chứ? Nếu không thi đỗ thì cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó mẹ sẽ dựa vào quan hệ cho con xét nghiệm gien xứng đôi lần nữa, tranh thủ xứng đôi với người khác, như vậy thì con cũng có thể kết hôn với người kia.”

Nói tới đây, Từ Bảo Bảo lập tức liền nhớ đến việc chế tạo cơ giáp, suy nghĩ cũng chuyển đến cái không gian thần kỳ kia, trong nháy mắt trở nên hoảng hốt dẫn đến những gì Tần Mai nói lúc sau cậu đều không nghe được. Sau khi cậu lấy lại tinh thần, thấy Tần Mai nhìn cậu đầy lo lắng, lập tức gật đầu: “Mẹ, kỳ thật mẹ cũng không cần lo lắng quá.” Cậu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy bây giờ mà nói cái gì thì chắc cả Tần Mai lẫn Từ Kiến Hoa đều sẽ không tin, đành phải ôm Tần Mai một cái, thấy Tần Mai không còn u buồn như lúc trước mới đi lên tầng.

Thân là một thành viên trong Từ gia đứng đầu đế quốc về phương diện chế tạo cơ giáp, nhà Từ Bảo Bảo đương nhiên có linh kiện cơ giáp, huống hồ người có thân phận là người chế tạo cơ giáp vẫn luôn rất lợi hại, nếu có thể chế tạo ra cơ giáp cực kỳ cường đại thì quả thực chính là nam thần của đế quốc – nam thần kỹ thuật trong truyền thuyết. Cho nên nếu một gia đình chỉ cần hơi muốn phát triển con cái theo phương diện này, mọi người trong gia đình đều sẽ hoàn toàn nhất trí, không cần phải nói đến Từ gia.

(lợi hại: 叼: nghĩa là ngậm (trong mồm) hoặc tha đi; theo Tớ tra thì là từ lóng dùng với nghĩa người lợi hại, làm được những việc người khác không làm được)

Chẳng qua không phải ai cũng có thể trở thành người chế tạo cơ giáp.

Từ Bảo Bảo đi tới một căn phòng trong nhà, trong phòng toàn bộ đều là linh kiện cơ giáp đã được phân loại, tìm đồ cực kỳ dễ dàng.

Đương nhiên, số linh kiện này cũng không nhiều bằng số linh kiện trong không gian thần kỳ kia, nhưng mà số lượng cũng không thể khinh thường, có khi một gia đình bình thường còn không được số lượng khoa trương như vậy.

(khoa trương: 财大气粗: tài đại khí thô)

Từ Bảo Bảo lấy ra một quyển sách chế tạo cơ giáp sơ cấp, sau đó yên lặng dựa theo hướng dẫn trong sách bắt đầu nghiêm túc lắp ráp linh kiện cơ giáp.

Hiện tại đế quốc chỉ yêu cầu học sinh lắp ráp mô hình cơ giáp, sau khi thành công lắp ráp thì cũng chưa cao đến một nửa người thường, nhưng mà những mô hình này đó đều cực kỳ tinh xảo, chẳng những các bước lắp ráp giống y hệt các bước lắp ráp những cơ giáp cao mấy tầng nhà kia, có linh kiện thậm chí còn nhỏ như hạt gạo lại càng tăng thêm độ khó của việc lắp ráp. Đương nhiên, mô hình vẫn không thể nào so được với cơ giáp chân chính, ít nhất thì mô hình cũng không cần nhập nguồn năng lượng.

Từ Bảo Bảo mới nghiêm túc lắp ráp trong một tiếng đồng hồ đã cảm thấy não hơi mất tập trung.

Cậu cau mày lắc lắc đầu, vốn muốn làm cho bản thân thanh tỉnh một chút, ngược lại lại cảm thấy khung cảnh trước mặt xoay mòng mòng, rơi vào đường cùng, Từ Bảo Bảo đành phải nhắm mắt lại.

Cậu thở dài một cái, ở trong lòng phàn nàn về tinh thần lực cấp E của cậu, cảm thấy về sau cũng như vậy thì thực sự là bi kịch.

Lúc Từ Bảo Bảo cảm thấy đỡ hơn một chút, định đứng lên trở về phòng nghỉ ngơi một chút thì khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi. Ngay sau đó, Từ Bảo Bảo liền đi đến cái không gian kỳ lạ kia, chỉ là lúc này cậu không ở trong cái sân đầy sương mù kia nữa, mà lại xuất hiện ở trong rừng hoa đào kia.

Yên lặng phủi mông, Từ Bảo Bảo ngồi dậy từ mặt đất, dựa vào trí nhớ bắt đầu đi về phía căn nhà nhỏ kia.

Nói đến cũng thấy kỳ lạ, bây giờ đã là tháng 9 trên đế quốc, mặt trời mùa hè nắng chói chang, Từ Bảo Bảo còn mặt áo ngắn tay, mà theo lý thuyết thì hoa đào nở vào tháng 2, thế mà lại nở thật tốt ở trong cái không gian này.

Từ Bảo Bảo đi đi lại lại trong không gian, rất nhanh đã tìm được mảnh đất trống kia. Vẫn không có ai trong căn nhà nhỏ kia, Từ Bảo Bảo cực kỳ tự nhiên vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, sau đó liền cầm bản thiết kế được nhắc đến trong bức thư lúc trước kia, phát hiện quả nhiên là bản thiết kế cấp E!

Việc này cực kỳ có ích đối với cuộc thi vào trường quân đội của Từ Bảo Bảo, cậu nhất thời tỉnh táo hơn, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.

Bản thiết kế cấp E phi thường phức tạp, mặc dù Từ Bảo Bảo nhìn một lúc lâu cũng chỉ hiểu được một chút, trong lòng cậu biết chỉ nhìn thôi là chưa đủ, quan trọng nhất vẫn là bắt tay vào làm, liền bắt đầu thu thập linh kiện trong phòng, cơ mà đột nhiên phát hiện tờ giấy trên bàn kia đã thay đổi.

Từ Bảo Bảo thân mến,

Xin chào!

Chào mừng trở lại không gian này.

Chúng tôi muốn nói cho ngài 3 tin tốt!

Vào lần trước chúng tôi mới phát hiện tinh thần lực của ngài chỉ là cấp E! Chuyện này quả thật… cũng rất tốt! Ngài không cần lo lắng! Chúng tôi sẽ nói cho ngài cách làm tăng tinh thần lực lúc gặp mặt! Hy vọng ngài nhanh chóng chế tạo xong cơ giáp trong bản thiết kế để gặp chúng tôi.

Đồng thời, bởi vì năng lực cực kỳ xuất chúng của chúng tôi, bản thiết kế cơ giáp cấp E này là do chúng tôi tự vẽ, chưa bao giờ xuất hiện, ngài hoàn toàn có thể sử dụng nó trong cuộc thi, miễn là ngài thuận lợi thi đỗ trường quân đội thì chúng tôi sẽ không để ý! Chỉ yêu cầu lúc ngài rảnh rỗi thì lại chế tạo một cỗ cơ giáp như vậy trả công cho chúng tôi.

Về phần cách để đi vào không gian, kỳ thật cũng không phiền toái như vậy, chỉ cần ngài nghĩ trong đầu muốn vào là có thể vào! Cũng như vậy, nếu ngài muốn đi ra ngoài cũng có thể trực tiếp nghĩ trong đầu là có thể đi ra.

Chúc ngài khỏe!

Từ Bảo Bảo: “…”

Nội dung lần này lại rất thực dụng, nhất là đoạn nói về cách vào và cách ra khỏi không gian này, về đoạn nói về việc có thể sử dụng bản thiết kế cho cuộc thi thì… Từ Bảo Bảo tính toán trước vẫn tự mình nghiên cứu xem thế nào, nếu như có thể tự chế tạo thì tranh thủ không dùng bản thiết kế cơ giáp kia.

Từ Bảo Bảo khen cái không gian này một cái, sau đó đặt tờ giấy xuống, tiếp tục im lặng tìm kiếm linh kiện, sau khi tìm được hết những linh kiện quan trọng nhất của phần cơ thể liền bắt đầu chế tác cơ giáp dựa theo hướng dẫn của bản thiết kế.

Cậu vốn chỉ định làm thêm một tiếng đến lúc đau đầu thì nghỉ một lúc rồi làm tiếp, nhưng ngay từ đầu cậu đã hết sức chăm chú chế tạo cơ giáp đến mức không ngừng được, mà còn có bản thiết kế, hơn nữa tốc độ tay Từ Bảo Bảo tương đối nhanh, cũng rất nghiêm túc làm việc, lúc chế tác cơ giáp như thể có sức mạnh ghê gớm từ đâu truyền tới, cuối cùng đến lúc cậu cảm thấy hơi mệt thì đã làm được 1/10 cơ thể cơ giáp!

Sau khi phát hiện điều này, Từ Bảo Bảo cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Chế tạo cơ giáp thường được chia làm 3 phần: phần thứ nhất là cơ thể, phần  thứ hai là tứ chi, phần cuối cùng là lắp ghép tứ chi vào cơ thể.

Ai cũng biết cơ thể là phần khó chế tác nhất, trên cơ bản thì người chế tạo cơ giáp dành hầu hết thời gian để chế tác cơ thể, mà hiện tại, Từ Bảo Bảo tính thời gian một lúc chút, phát hiện thời gian cậu lại có thể chế tác xong cái cơ giáp cấp E này chỉ trong khoảng một tháng… Việc này đối với Từ Bảo Bảo mà nói là một việc cực kỳ đáng ăn mừng.

Sau khi niềm vui qua đi, Từ Bảo Bảo cũng chỉ cảm thấy mệt mỏi, bây giờ cậu chỉ cấp bách muốn đi ngủ một giấc, liền ra khỏi không gian.

Cậu vẫn luôn chế tác cơ giáp ở trong không gian, cũng không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, nhưng chắc hẳn là thời gian không ngắn. Kết quả Từ Bảo Bảo đi ra từ không gian, nhìn đồng hồ trên tường mới phát hiện mới trôi qua nửa tiếng…

Chỉ nửa tiếng, cậu đã chế tạo hoàn thành 1/10 cơ thể cơ giáp!

Nghĩ đến đây, máu của Từ Bảo Bảo liền sôi lên, cậu khoái trá chuẩn bị đi tắm rửa một chút, lại nghe thấy âm thanh vang lên từ chip.

Người kia gọi tới qua video, Từ Bảo Bảo thấy ghi tên là em gái, trong đầu lập tức hiện ra một người con gái cực kỳ đáng yêu.

Nếu là em gái cùng huyết thống thì Từ Bảo Bảo chắc chắn phải nghe điện thoại, sau khi cậu nhấn chấp nhận thì người con gái choai choai trong đầu cậu hiện lên giữa không khí, vừa nhìn thấy cậu đã nói tới tấp: “Tôi nghe nói người gien xứng đôi của Nghiêm thiếu tướng là anh? Anh xấu như vậy sao lại xứng đôi được với nam thần Nghiêm thiếu tướng của tôi? Tôi khuyên anh tốt nhất hãy nhanh chóng tặng cơ hội này cho tôi!”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo nhìn người em gái đang chống nạnh, một bộ dáng đầy hung hăng trước mặt, yên lặng sờ sờ mặt. 

Bình Luận (0)
Comment