Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 9

Nghiêm Trạch Thừa lộ ra bộ dáng không kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn Từ Bảo Bảo, nhỏ giọng nói: “Đi lên.”

Từ Bảo Bảo sắc bén phát hiện, đôi mắt màu xám của anh ta lúc trước, không biết như thế nào, mà lại biến thành màu đỏ tươi, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Từ Bảo Bảo chớp chớp mắt, yên lặng lui về sau một bước.

Sắc mặt Nghiêm Trạch Thừa nhất thời trở nên âm trầm hơn rất nhiều, anh ta thoạt nhìn có vẻ hơi không bình tĩnh, trực tiếp xuống xe, xách Từ Bảo Bảo lên như xách gà trực tiếp ném lên xe bay.

Từ Bảo Bảo giãy dụa một phen nhưng không làm được gì, chỉ có thể nói: “Anh muốn mang tôi đi đâu?”

Có vẻ thấy biểu tình Từ Bảo Bảo cực kỳ sợ hãi, Nghiêm Trạch Thừa hơi khó chịu mà vò tóc, anh ta cũng không trả lời Từ Bảo Bảo, chỉ yên lặng lái xe. Không phải là xe bay lái tự động theo lộ tuyến đã định, dưới tay lái của Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo cảm thấy như đang thật sự ngồi tàu cao tốc ở công viên giải trí vậy…

Cơ mà có lẽ Nghiêm Trạch Thừa thấy biểu tình Từ Bảo Bảo như sắp nôn ra đến nơi, sợ Từ Bảo Bảo nôn trên xe anh ta, rất nhanh, xe bay vững vàng hơn rất nhiều.

Từ Bảo Bảo thấy biểu tình của Nghiêm Trạch Thừa tuy rằng khó chịu nhưng cũng không phóng ra uy áp trong truyền thuyết, huống hồ Từ Bảo Bảo suy nghĩ từ phía của Nghiêm Trạch Thừa thì biết anh ta sẽ không làm gì tổn thương đến cậu, lá gan cũng liền lớn hơn một ít.

Cậu đến gần bên cạnh Nghiêm Trạch Thừa, ngồi ở cạnh chỗ lái xe: “Vì sao anh lại đột nhiên tới tìm tôi? Anh muốn đưa tôi đi đâu? Sáng hôm nay tôi còn tưởng ý của anh là chúng ta không còn quan hệ gì nữa? Hơn nữa, vì sao ánh mắt của anh lại thay đổi? Tôi cảm thấy thái độ của anh đối với tôi cũng thay đổi… Hôm nay anh có chút nóng nảy, chẳng lẽ vì cha của tôi nói với anh những lời kia sao? Nhưng mà tôi cũng rất ngạc nhiên, đến cùng vì sao anh lại vội vã muốn kết hôn với tôi như vậy? Tôi lớn lên cũng không chẳng xinh đẹp đến mức đó mà?” Nói xong, Từ Bảo Bảo còn sờ sờ mặt.

Cậu kỳ thật cực kỳ tò mò, không thì cũng sẽ không nói lảm nhảm nhiều như vậy, hơn nữa nghe những câu hỏi kia của cậu thì sẽ biết bây giờ cậu cũng có chút hứng thú với người tên  Nghiêm Trạch Thừa này.

Nghiêm Trạch Thừa không thể nhịn được nữa, lúc thấy Từ Bảo Bảo lại mở miệng muốn nói tiếp thì trực tiếp vươn tay che miệng Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo chớp chớp mắt.

Bàn tay to của Nghiêm Trạch Thừa đặt trên môi Từ Bảo Bảo làm Từ Bảo Bảo cũng không biết không xấu hổ mà mở miệng tiếp.

Xe rất nhanh đã chạy đến trước trước mặt một tòa kiến trúc màu trắng, tòa kiến trúc này thoạt nhìn còn xa hoa hơn nhà Từ Bảo Bảo rất nhiều, cậu còn chưa kịp cảm thán đã bị Nghiêm Trạch Thừa trực tiếp bế công chúa xuống xe…

Bế! Công! Chúa!

Từ Bảo Bảo lớn như vậy, hồi nhỏ lúc còn không hiểu được chuyện gì cũng được viện trưởng bế như vậy, sau khi lớn lên, còn có ai dám làm như vậy với Từ Bảo Bảo sao? Cậu mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Nghiêm Trạch Thừa.

Biểu tình trên mặt Nghiêm Trạch Thừa không thay đổi, anh ta đứng trước tòa kiến trúc màu trắng, xác minh tròng đen xong cửa liền mở ra.

Từ Bảo Bảo trực tiếp bị người bế đến phòng ngủ ném lên giường!

Từ Bảo Bảo: “!!!”

Bởi vì khiếp sợ quá mức, Từ Bảo Bảo quên luôn cả giãy dụa, mà lúc này cậu ngồi trên giường nhất thời sinh ra cảm giác nguy hiểm. Với tư cách là một người con trai, lúc này nếu không biết Nghiêm Trạch Thừa muốn làm gì thì cậu liền uổng phí cả đời! Chỉ là cậu vạn lần không ngờ Nghiêm Trạch Thừa vậy mà sẽ… như thế…

Sắc mặt Từ Bảo Bảo đỏ bừng bừng, cậu trực tiếp nhảy dựng lên từ trên giường: “Anh muốn làm gì!”

Nghiêm Trạch Thừa: “Cậu nói thử xem tôi muốn làm gì?”

Từ Bảo Bảo: “…”

Nghiêm Trạch Thừa nói xong câu đó, bắt đầu c.ởi quần áo, Từ Bảo Bảo sợ đến ngây người, muốn chạy nhưng mỗi lần đều bị Nghiêm Trạch Thừa dễ dàng tóm trở lại, mà Nghiêm Trạch Thừa cũng không hổ là nhân vật gien cấp SS, lúc chuyển động đã có thể nhìn đến tàn ảnh…

Sau khi Từ Bảo Bảo nếm thử mấy lần, phát hiện mình không thể chạy trốn, rốt cuộc không giãy dụa nữa.

Cậu như sống không còn gì luyến tiếc nằm trên giường, một bộ dáng không mấy vui vẻ.

Nghiêm Trạch Thừa cởi hết quần áo liền lên giường. Từ Bảo Bảo lập tức nói: “Anh muốn thì muốn… Nhưng dù sao cũng phải cho tôi đi tắm rửa một cái chứ?” Nghiêm Trạch Thừa nhíu mày, nhìn vào mắt Từ Bảo Bảo, đôi mắt màu đỏ tươi thể hiện sự không vui, làm Từ Bảo Bảo cảm thấy có một loại cảm giác: ‘sao cậu lại phiền toái như vậy, lại còn muốn tắm rửa’.

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo yên lặng đối diện Nghiêm Trạch Thừa, cuối cùng vẫn đạt được quyền tắm rửa. Chỉ là lúc tắm rửa luôn có cảm giác có người ở bên ngoài nhìn chằm chằm cậu… Cậu nhân lúc tắm rửa gọi điện thoại cho cha mẹ, nhờ họ nhanh chóng đến nhà Nghiêm Trạch Thừa cứu cậu! – Việc này cũng phải cảm ơn kỹ thuật khoa học trong tương lai, con chip trên cố tay chẳng những có thể làm chứng minh thư và thẻ tín dụng, còn có thể làm điện thoại di động! Hơn nữa bởi vì không thể di chuyển mà còn có thể chống nước, cậu rất nhanh đã thành công gọi cứu viện.

Ở trong phòng tắm đến lúc không thể nào ở được nữa, cũng là lúc Nghiêm Trạch Thừa suýt nữa phá cửa, Từ Bảo Bảo rốt cuộc phải đi ra ngoài.

Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn theo dõi cậu, thấy cậu đi ra ngoài, màu đỏ trong mắt cũng không giống lúc trước… bây giờ cậu cảm thấy như bị ném vào một ngọn lửa đang bốc cháy bừng bừng vậy. Anh ta vỗ vào chỗ giường bên cạnh mình: “Ngủ.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo không tình nguyện đi tới, sau đó bị Nghiêm Trạch Thừa kéo tay, trực tiếp nằm lên giường.

Từ Bảo Bảo vốn còn muốn dãy dụa một phen, tỏ vẻ cậu thực sự không muốn làm việc kia, kết quả lại phát hiện Nghiêm Trạch Thừa quả nhiên chỉ thật sự đi ngủ mà thôi… Cái gì cũng không làm.

Cậu chần chừ một chút, nhìn Nghiêm Trạch Thừa đang nằm bên cạnh.

Nghiêm Trạch Thừa lúc này đang ở trần, một bàn tay khoát lên thắt lưng Từ Bảo Bảo, bộ dáng cực kỳ tự nhiên. Anh ta vốn nhắm mắt, lông mi thật dài không chuyển động, sau có vẻ như phát hiện Từ Bảo Bảo vẫn luôn nhìn anh ta, liền không vui mở mắt ra: “Đi ngủ.” Dứt lời, còn cấu cổ Từ Bảo Bảo một cái.

Từ Bảo Bảo bị đau, tay vỗ lên tay Nghiêm Trạch Thừa, đánh tay Nghiêm Trạch Thừa xuống, cậu nhìn biểu tình của Nghiêm Trạch Thừa, bộ dáng có vẻ không vui vẻ lắm, nhất thời không dám nói chuyện, sợ chọc tới vị tôn thần này.

(tôn thần: 尊神: tôn vừa có nghĩ là địa vị cao và tôn trọng)

Nhưng mà quan sát từ khoảng cách gần như vậy, lúc này Từ Bảo Bảo mới phát hiện, mắt của Nghiêm Trạch Thừa… không giống như đeo kính áp tròng? Vậy tại sao lại đột nhiên đổi màu? Trong trí nhớ của cậu cũng không nhớ có người nào trên đế quốc có thể đổi màu mắt a…

Ngay lúc Từ Bảo Bảo muốn tiếp tục nhìn , Nghiêm Trạch Thừa đột nhiên vươn tay, che kín mắt Từ Bảo Bảo.

Khóe miệng Từ Bảo Bảo run rẩy, một lát sau chợt nghe thấy hô hấp của Nghiêm Trạch Thừa dần dần trở nên ổn định hơn, có vẻ như đã ngủ, mà hiện tại vừa mới tám giờ tối…

Cho nên nói, rốt cuộc Nghiêm Trạch Thừa đem cậu đến làm tù binh ở đây để làm gì?

Từ Bảo Bảo suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được đáp án, chỉ cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa như bị động kinh, còn làm lãng phí hết cả thời gian luyện tập chế tạo cơ giáp của cậu, kết quả xong việc, thế nhưng cũng chỉ là cởi hết quần áo đắp chăn đi ngủ!

ĐCM đến cả quần cũng cởi!

Từ Bảo Bảo càng nghĩ càng cảm thấy không tốt lắm, vừa mới chuẩn bị thừa dịp anh ta ngủ mà lén lút chạy trốn chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, mà Nghiêm Trạch Thừa nằm cạnh Từ Bảo Bảo thì nháy mắt đứng bật dậy, cứ như từ nãy đến giờ chưa ngủ tí nào!

Từ Bảo Bảo: “!!!”

Từ Bảo Bảo tỏ vẻ cậu bị dọa đến mức tim suýt nhảy ra khỏi lồng n.gực…

Nghiêm Trạch Thừa hoàn toàn không biết hành động của mình đã nghiêm trọng dọa Từ Bảo Bảo, anh ta chậm rãi mặc quần áo tử tế, đi ra mở cửa.

Từ Bảo Bảo biết người đến hẳn là cha mẹ của cậu, cũng vội vàng đứng dậy tính toán đi cùng. Cậu vốn định mặc lại quần áo của mình nhưng sống chết tìm khắp nơi vẫn không tìm được quần áo cởi ra lúc trước, đành phải tìm bừa một bộ quần áo trong tủ mặc vào.

Quả nhiên, sau khi Nghiêm Trạch Thừa mở cửa liền thấy Tần Mai và Từ Kiến Hoa.

Từ Kiến Hoa cùng Từ Kiến Hoa không nói hai lời trực tiếp đi vào, ôm lấy Từ Bảo Bảo vẫn đi sau Nghiêm Trạch Thừa.

Từ Kiến Hoa nhìn thấy Từ Bảo Bảo đứng đó an ổn, có vẻ không bị thương mới thở dài nhẹ nhõm một cái, ông nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu Nghiêm, buổi sáng hôm nay rõ ràng cậu đã nói… Hiện tại lại vì sao làm chuyện như này?! Cậu như vậy là vi phạm pháp luật, mà tôi cũng là người của Từ gia, chẳng lẽ cậu không lo lắng về sau Từ gia không bao giờ hợp tác với Nghiêm gia nữa sao!”

Nghiêm Trạch Thừa đầy mặt lãnh khốc nói: “Tôi và cậu ấy đã lên giường với nhau.”

Tần Mai cực kỳ hoảng sợ: “Bảo Bảo!”

Từ Kiến Hoa cũng bị ngốc đến ngây ngẩn cả người.

Lúc này quần áo trên người Từ Bảo Bảo còn rất rộng, vừa nhìn đã biết không phải quần áo của cậu, hơn nữa trên cổ Từ Bảo Bảo còn khó hiểu có một dấu đỏ…

Giống như cha mẹ, Từ Bảo Bảo cũng đầy mặt khiếp sợ, cậu nhìn Nghiêm Trạch Thừa, thấy anh ta thần sắc thản nhiên, không giống bộ dáng vừa nói dối một chút nào, chuẩn bị nổi giận đến nơi rồi… Mẹ nó, sao anh lại có thể nói chỉ đắp chăn đi ngủ thành lên giường cơ chứ! Anh nghĩ chỉ đơn giản như vậy thôi sao! Có phải chỉ cần hôn một cái là mang thai hay không! Chẳng lẽ về sau muốn làm gì đều phải bay ra ngoài vũ trụ để làm sao? Hơn nữa mẹ! Mẹ đừng nhìn con bằng ánh mắt đó! Đó là bị Nghiêm Trạch Thừa dùng tay cấu! Thật sự đó! Không lừa mẹ đâu!

Mặt Từ Bảo Bảo toàn là máu, vừa định giải thích lại bị Tần Mai ôm chặt lấy, Tần Mai thống khổ nói: “Bảo Bảo… Thật xin lỗi… Là mẹ không bảo vệ tốt con…”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo cảm thấy cậu càng ngày càng không khỏe, cậu lôi kéo Tần Mai, nói: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu…” Cơ mà còn chưa nói xong đã nghe thấy Nghiêm Trạch Thừa mặt đầy lãnh khốc tiếp tục nói: “Gạo nấu thành cơm, con trai của hai người nhất định phải kết hôn với tôi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Kiến Hoa ở bên cạnh nghe, mắt chỉ thấy đỏ, ông không chút nghĩ ngợi trực tiếp đánh người, thực ra thì độ mạnh như vậy, cộng thêm Từ Kiến Hoa bản thân cũng chỉ là một người chế tạo cơ giáp, thể chất cũng chả tốt lắm, Nghiêm Trạch Thừa chắc chắn có thể tránh, nhưng Nghiêm Trạch Thừa lại không tránh.

Anh ta cứng rắn chịu một cái đánh này, sau đó nói: “Cha, mẹ.”

Những người ở đây: “…”

Dĩ nhiên, Từ Kiến Hoa và Tần Mai đều tin lời Nghiêm Trạch Thừa nói, cho nên bọn họ bây giờ cực kỳ tức giận, còn muốn báo cảnh sát, Tần Mai càng nói: “Cậu đừng có mà mơ!”

Về phần Nghiêm Trạch Thừa, anh ta nói xong câu đó, ánh mắt thế nhưng từ màu đỏ chậm rãi biến thành màu xám mà Từ Bảo Bảo nhìn thấy lần đầu tiên gặp anh ta!

Người này lại thật sự có thể thay đổi màu mắt? Không phải kính áp tròng?

Sau khi ánh mắt Nghiêm Trạch Thừa đổi màu, nhắm mắt lại một lúc mới mở lần nữa.

Khóe miệng của anh ta hơi mếu một chút, thoạt nhìn tâm tình không được tốt lắm, anh ta nhìn Từ Bảo Bảo, lại nhìn Từ Kiến Hoa cùng Tần Mai, trầm giọng nói: “Chuyện này là lỗi của cháu.”

Từ Bảo Bảo sắc bén phát hiện, sau khi mắt đổi màu, Nghiêm Trạch Thừa như biến thành một người khác.

Bình Luận (0)
Comment