Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 8

Ý tứ của Từ Kiến Hoa cực kỳ rõ ràng, đơn giản chính là hỏi vì sao Nghiêm Trạch Thừa lại xuất hiện ở đây, vì sao quyết định đồng ý ở bên Từ Bảo Bảo mà không chờ một chút, tìm một người gien xứng đôi khác. Dù sao thì tinh thần lực của Từ Bảo Bảo cũng không đủ, chỉ là cấp E, về sau con hai người sinh ra chắc chắn cũng… không nhất định sẽ xuất sắc.

Ít nhất thì luôn luôn có tỷ lệ đứa con đó sẽ là một người như Từ Bảo Bảo, một cái phế sài.

Sau khi Nghiêm Trạch Thừa nghe Từ Kiến Hoa nói, hơi nheo mắt, khí thế trên người càng phóng ra mạnh hơn: “Vốn tôi có ấn tượng không xấu với con trai của ngài, muốn ở cùng một chỗ với con trai ngài, nhưng nếu ngài đã nói như vậy…” Nói xong câu đó, Nghiêm Trạch Thừa tạm dừng một chút, sau đó cũng không thèm liếc Từ Bảo Bảo một cái, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Kiến Hoa: “…”

Tần Mai đang lén lút quan sát một bên: “…”

Nghiêm Trạch Thừa làm như vậy làm tất cả mọi người Từ gia đều sợ ngây người – bọn họ trăm triệu không nghĩ tới Nghiêm Trạch Thừa sẽ trực tiếp bỏ đi như vậy! 

Từ Bảo Bảo đứng trên cầu thang, khóe miệng run rẩy, cảm thấy chính mình chưa bao giờ gặp ai bốc đồng như vậy. Nhưng mà thời gian cũng không cho phép Từ Bảo Bảo ngẩn người, đã sắp đến giờ học rồi. Nhìn bộ dáng không kịp phản ứng của Từ Kiến Hoa, Từ Bảo Bảo thở dài một cái, không nhịn được đi qua vỗ vỗ bả vai của Từ Kiến Hoa, sau đó yên lặng cầm dịch dinh dưỡng đi học…

Nếu Nghiêm Trạch Thừa đã đi rồi thì đương nhiên là người máy quản gia đưa Từ Bảo Bảo đến trường.

Từ Bảo Bảo ngồi trong xe bay yên lặng uống dịch dinh dưỡng, cuối cùng nôn khan một trận, sau khi đến trường liền không nói hai lời nhảy xuống xe, bắt đầu chạy về phía lớp học.

Ngay khi tiếng chuông kết thúc, Từ Bảo Bảo cuối cùng cũng đến phòng học, cậu th.ở d.ốc, tìm bừa một chỗ ngồi xuống – kỳ thật nếu sáng nay không xảy ra… kịch hài kỳ lạ kia, Từ Bảo Bảo chắc chắn sẽ không đến muộn. Lại nhìn giáo viên đang đứng trên bục giảng, có vẻ cực kỳ không vui.

Giáo viên kia chỉ liếc Từ Bảo Bảo một cái, không chú ý đến cậu nữa, mà lại lạnh lùng nói với học sinh trong lớp: “Thầy đã giao bài tập lúc trước, thế nhưng không có một người làm xong sao?”

Toàn bộ lớp lặng ngắt như tờ, hơn nữa còn không có ai ngẩng đầu.

Từ Bảo Bảo yên lặng từ từ cúi đầu xuống, đồng thời suy nghĩ sâu xa một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra bài tập mà giáo viên nói tới là cái gì – chế tạo một cái mô hình cơ giáp cấp F loại nhỏ. Tuy rằng bài tập này nghe có vẻ đơn giản, dù sao cũng chỉ yêu cầu một cái mô hình cơ giáp mà thôi, hơn nữa còn là cấp F thấp nhất, nhưng đối với học sinh trong lớp bây giờ mà nói thì cũng có chút khó khăn. Dù sao thì chỉ cần làm ra được mô hình liền có nghĩa là có thể hoàn thành thực thể.

Giáo viên nhìn thấy học sinh trong lớp như thế, cũng biết lũ nhóc này chắc chắn về nhà không luyện tập, nhất thời một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chuẩn bị bắt đầu thời kỳ chế tạo mô hình cơ giáp để thi vào trường quân đội rồi, sao các con lại vẫn có thể chậm chạp như vậy? Nếu đã như vậy, hôm nay thầy sẽ nói luôn nội dung thi cuối cùng cho các con.”

Lời vừa nói ra, học sinh trong lớp nhất thời ồ lên.

Tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên.

Giáo viên vẫn luôn chờ lớp yên tĩnh trở lại, đến lúc lặng ngắt như tờ mới nói: “Chế tác một mẫu cơ giáp cấp E.”

Toàn bộ học sinh trong lớp: “!!!”

Kể cả Từ Bảo Bảo cũng không nhịn được có chút kinh ngạc.

Dựa vào trí nhớ hiện giờ của Từ Bảo Bảo, số học sinh trong lớp có thể làm ra mô hình cơ giáp cấp F đã cực kỳ ít, càng không nói đến cấp E! Phải nói, tuy rằng F chỉ kém E một bậc, nhưng hai cấp khác nhau một trời một vực. Nếu một người cần một tháng để chế tác ra một mô hình cơ giáp cấp F, thì lúc làm cấp E cần ít nhất nửa năm! Đã thế, đây còn là thời gian dựa trên người có thể thuần thục chế tác cơ giáp.

Mà lũ học sinh bọn họ… Thời gian một năm, chắc chắn là không đủ.

Hơn nữa, chế tác cơ giáp lại cần bản thiết kế, những cái linh kiện trong quá khứ mà nguyên chủ làm đầu tiên đều dựa vào bản thiết kế, sau đó thuần thục thì mới không xem bản thiết kế nữa. Lúc Từ Bảo Bảo chế tác linh kiện cũng là dựa vào những ký ức kia nên mới làm được. Nhưng mà nhìn ý tứ của giáo viên thì tỏ rõ là sẽ không cung cấp bản thiết kế, mọi người tự do làm, điều này cũng làm tăng lên độ khó của việc chế tác cơ giáp.

Từ Bảo Bảo nghĩ về tiến độ nghiên tập (nghiên cứu và học tập) của bản thân hiện giờ, thầm nghĩ muốn đập đầu mà chết.

Giáo viên kia hừ lạnh một tiếng, sau khi nói xong đề thi liền trực tiếp nói: “Các con hãy tự suy nghĩ đi! Nếu còn muốn thi vào trường quân đội thì bây giờ đến văn phòng tìm thầy! Điền đơn xin! Nếu muốn lập gia đình ngay sau khi tốt nghiệp thì có thể lăn luôn từ bây giờ!” Sau khi nói xong, giáo viên thổi râu trừng mắt, đi khỏi phòng.

Học sinh trong lớp hai mặt nhìn nhau, trăm triệu không nghĩ đến sự tình sẽ trở thành cái dạng này.

Một lát sau, có mấy học sinh đứng lên, đều đi về phía văn phòng.

Mấy học sinh sinh kia ngày thường đều rất chăm học, coi như là đối tượng quan sát trọng điểm của giáo viên. Từ Bảo Bảo đều có chút ấn tượng, liền tính toán đứng lên cùng bọn họ đến văn phòng, xem giáo viên kia muốn nói cái gì, thuận tiện điền luôn cái đơn xin trong truyền thuyết kia. Kết quả vừa đi được một nửa đường lại bị một học sinh nam ngăn lại – cũng có lẽ bởi vì không khí trong lớp hiện tại thật sự là quá mức trầm trọng, học sinh kia cũng không thèm nghĩ, trào phúng nói Từ Bảo Bảo: “Sao đây, cậu chuẩn bị đi lập gia đình sao?”

Từ Bảo Bảo lạnh lùng nhìn cậu ta một cái.

Người nọ nói những lời này ra mới nhận ra mình nói trúng chuyện xấu, trên mặt nhất thời có chút chột dạ.

Dù sao thì người xứng đôi của Từ Bảo Bảo chính là Nghiêm Trạch Thừa, mà Nghiêm Trạch Thừa cũng đã tỏ ra có hứng thú với Từ Bảo Bảo. Nghiêm Trạch Thừa là người mà tất cả những người ở đây đều không dám đắc tội, nhưng nếu đã nói ra, nước đổ khó hốt, cậu ta cũng liền thẳng cố, liều mạng dãy dụa như cá ra khỏi biển.

Từ Bảo Bảo hơi rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Cậu có muốn gả cũng không gả được.”

Sắc mặt học sinh kia trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Mà tuy rằng giọng của Từ Bảo Bảo bé nhưng trong lớp lúc này đặc biệt im lặng, cậu dù có nói bé thì mọi người vẫn có thể nghe thấy.

Nhìn thấy có người bên cạnh lộ ra biểu tình khinh thường, Từ Bảo Bảo cười cười, lúc này mới nói: “Huống hồ, cuối cùng ai là người lập gia đình cũng khó nói chứ. Nếu như bản thân không cố gắng, buông tha ngay từ đầu, còn muốn trào phúng người khác để che dấu sự hoang mang rối loạn của bản thân, đây mới là kẻ hèn nhát chân chính. Mà nếu cậu làm một việc, cố gắng hết sức, kể cả về sau có thất bại thì mới không cảm thấy hối hận. Càng không nói, nếu cậu liều lĩnh cố gắng một phen thì ai biết kết quả sẽ như nào. Cái đạo lý này ngay cả học sinh tiểu học cũng biết, cậu lớn như vậy mà cũng không hiểu rõ, trái lại lại muốn tìm cảm giác tồn tại từ trên người tôi.” Nói xong câu đó, Từ Bảo Bảo cười nhẹ một cái liền ra khỏi phòng học, đi về hướng văn phòng của giáo viên.

Mà lúc này trong phòng học, bởi vì một câu nói kia của Từ Bảo Bảo, có vài người vẫn luôn do dự đều thay đổi quyết định trong lòng…

Sau khi Từ Bảo Bảo vào văn phòng liền lập tức thu hút vô số ánh mắt.

Đầu tiên là Trần Trung, lúc ông thấy Từ Bảo Bảo, ông cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên. Là giáo viên chủ nhiệm, ông tự nhiên biết người gien xứng đôi của Từ Bảo Bảo là ai, bởi vậy lại càng thêm nghi ngờ việc Từ Bảo Bảo tới nơi này.

Nếu có thể ngồi bất động dựa vào chồng, cần gì phải nhất quyết thi thử trường quân đội?

Có rất nhiều người ở đây nghĩ giống Trần Trung, nhưng mà theo bọn họ thì đây là việc riêng của người khác, liền không hỏi.

Về phần giáo viên tức giận phủi tay áo bỏ đi lúc trước, lúc nhìn thấy Từ Bảo Bảo lộ ra một chút tán thưởng.

Dần dần, trong văn phòng càng ngày càng nhiều người, cơ hồ sắp chứa không nổi, sắc mặt giáo viên kia lại càng tốt, đương nhiên, ánh mắt nhìn về phía Từ Bảo Bảo cũng càng thêm tán thưởng – kỳ thật lúc trước tuy rằng nhìn như là ông đã ra khỏi phòng học, nhưng thật ra ông vẫn luôn đứng chờ ở cửa, tự nhiên liền nghe được những lời kia của Từ Bảo Bảo.

Đối với giáo viên mà nói, những lời của Từ Bảo Bảo quả thật như đánh đến những lời sâu thẳm trong tâm của ông, có mấy câu trong đó ông cũng nghĩ đến việc nói với học sinh, nhưng nếu ông nói thì chắc chắn đám học sinh kia sẽ không nghe… Huống hồ, ông cũng không ngờ rằng ở thời khắc mấu chốt như này, người có thể cổ vũ nhân tâm lại là Từ Bảo Bảo, người mà trước kia trong lớp phi thường không thu hút, thậm chí còn bị bắt nạt…

Giáo viên kia cảm thấy thỏa mãn, nói: “Có nhiều người đến như này đã nằm ngoài dự đoán của thầy, lúc trước còn không đến 10 người trong lớp muốn thi thử trường quân đội. Cơ mà bây giờ không những 10 người, mà còn hơn 20 người đến, thầy chỉ mong các con có thể làm không trái với quyết tâm lúc này, cố gắng hết sức. Hạn chót và yêu cầu cụ thể của cuộc thi một lát nữa thầy sẽ phát cho các con, mong các con cẩn thận xem xét… Mà từ bây giờ trở đi, các con có thể chọn đến trường, mà cũng có thể chọn ở nhà chế tác cơ giáp.”

Học sinh ở đây đều nghiêm túc gật đầu.

Giáo viên còn nói: “Sát hạch lần này, các con không cần cảm thấy căng thẳng, chỉ cần làm hết sức! Bất luận kết quả thế nào, tóm lại chỉ cần xứng đáng với chính mình.”

“Dạ!” Các học sinh đều nói.

“Đương nhiên, nếu các con gặp khó khăn, thầy cũng có thể trợ giúp một chút.” Giáo viên nói xong câu cuối cùng liền gửi tư liệu đến chip trên cổ tay của học sinh, rồi lấy đơn ra bảo học sinh điền.

Sau khi Từ Bảo Bảo nhận được tư liệu, mở ra nhìn nhìn, phát hiện yêu cầu cũng không nhiều, chỉ nói đến lúc đó sẽ dựa trên độ xuất sắc của cơ giáp cấp E để chọn lựa.

Đối với Từ Bảo Bảo mà nói, loại cuộc thi không có yêu cầu như này ngược lại càng thêm khó khăn, dù sao thì không ai có thể biết được có bao nhiêu người trên thế giới này giỏi hơn mình, chỉ có thể cố gắng hết sức.

Điền đơn xong, Từ Bảo Bảo trở lại phòng học.

Lúc này số người trong phòng học đã đi hơn một nửa, có thể thấy được số người kết hôn sau khi tốt nghiệp cực kỳ nhiều…

Nhìn mấy chỗ ngồi trống kia, Từ Bảo Bảo yên lặng thở dài một cái ở trong lòng.

Thiên phú của mấy người đó cao hơn nhiều so với Từ Bảo Bảo, mà lại chẳng có một chút ý nghĩ phải cố gắng nào…

Từ Bảo Bảo nghe giảng lớp tiếp theo rồi trực tiếp về nhà.

Đối với Từ Bảo Bảo mà nói, chế tạo cơ giáp mới là quan trọng nhất, những môn học khác thì thế nào cũng được, đợi sau khi thi đỗ vào trường quân đội của đế quốc, có thời gian sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ sau.

Từ Bảo Bảo ở trong lòng lên kế hoạch một chút, tình toán sau khi trở về nhà sẽ đi nghiên cứu linh kiện cơ giáp, có thể tranh thủ đi vào cái không gian thần kỳ kia, nghiên cứu kỹ bản thiết kế cơ giáp kia. Nếu cậu nhớ không nhầm thì bản thiết kế kia là cấp E.

Cậu đến gặp giáo viên, giải thích rõ tiến trình tiếp theo của cậu.

Trần Trung nắm tay Từ Bảo Bảo, nói một tiếng cố gắng.

Mũi Từ Bảo Bảo nhất thời đau xót.

Tuy rằng thời gian cậu đến thế giới này không lâu lắm, nhưng có rất nhiều người ở nơi này đối xử tốt với cậu…

Từ Bảo Bảo mang tâm tình nặng nề, vừa mới đi ra khỏi cổng trường đã thấy một chiếc xe bay dừng lại trước mặt cậu với vận tốc ánh sáng, dọa Từ Bảo Bảo nhảy dựng. Từ Bảo Bảo không nhịn được lấy tay vuốt ngực, nhìn kỹ một lần nữa thì phát hiện người lái xe bay dĩ nhiên là Nghiêm Trạch Thừa…

Bình Luận (0)
Comment