Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 7

Từ Bảo Bảo cầm tờ giấy kia nhìn một lúc lâu, cuối cùng run rẩy khóe miệng một chút.

Cậu vốn không quá tin tưởng nội dung bức thư, dù sao thì thật sự là có chút… giống một trò chơi RPG vậy. Nhưng mà nếu cậu có thể xuyên đến thế giới này thì không chừng việc ly kỳ hơn cũng có thể xảy ra. Huống hồ, dựa vào giọng điệu của bức thư kia thì có vẻ người kia biết lý do vì sao cậu lại đến thế giới này…

Từ Bảo Bảo vẫn rất muốn trở về Trái Đất, mặc dù cuộc sống ở thế giới này làm Từ Bảo Bảo cảm thấy rất thoải mái – nếu cậu thật cố gắng, có khi còn có thể học đại học một lần, còn có cha mẹ rất thương yêu cậu, lúc nào cũng nghĩ về cậu, nhớ về cậu. Cơ mà Từ Bảo Bảo luôn cảm thấy thế giới này có chút không chân thật, huống hồ, cậu hiện tại xem như tu hú chiếm tổ, nói không chừng nguyên chủ cũng có thể trở về, cho nên cậu vẫn rất hy vọng có thể tìm được người viết thư, hỏi xem đến cùng thì đây là tình huống gì.

Nghĩ như vậy, Từ Bảo Bảo liền bắt đầu tìm bản thiết kế cơ giáp mà bức thư kia nhắc đến.

Bản thiết kế bị đặt dưới một cái linh kiện, hơn nữa thoạt nhìn cực kỳ rách nát, Từ Bảo Bảo tìm một lúc lâu mới tìm ra, còn muốn cẩn thận không làm bản vẽ bị rách thêm nữa… Lúc Từ Bảo Bảo nhìn thiết kế trên bản vẽ, như là lọt vào sương mù, thậm chí còn không nhìn rõ, sau lại mới hiểu được một chút, sau lại…

Ngay lập tức đã bị bắn ra khỏi không gian!

Thật sự bị bắn ra theo nghĩa đen!

Đáng thương cậu còn hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra đã được trải nghiệm cảm giác khi bị người ta ném đi…

Lúc Từ Bảo Bảo mở mắt lại, liếc một cái liền thấy được vẻ mặt lo lắng của Tần Mai và Từ Kiến Hoa.

Lúc trước hai người nghe được tiếng kêu chói tai của Từ Bảo Bảo liền nhanh chóng lên tầng, đúng lúc thấy được cảnh Từ Bảo Bảo ngã xuống, lần này làm Tần Mai và Từ Kiến Hoa lo lắng đến chết… Đứa nhỏ này sau khi hoàn thành lần xét nghiệm gien lúc trước liền có chút đãng trí, cũng không biết suy nghĩ gì, bây giờ lại xảy ra biến cố càng làm cho người làm cha mẹ bọn họ lo lắng. Mà bọn họ cũng đã trước tiên gọi điện đến bệnh viện, bảo họ cho xe bay đến.

Nhìn thấy biểu tình của bố mẹ, trong lòng Từ Bảo Bảo hơi run lên.

Tần Mai nói: “Bảo Bảo? Bây giờ con cảm thấy thế nào?”

Thấy Từ Bảo Bảo mở mắt, Tần Mai lập tức nắm lấy tay Từ Bảo Bảo, mà Từ Kiến Hoa cũng bước lại gần, có chút lo lắng nhìn Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo rũ mắt một chút: “A… Con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là bị đau đầu, sau đó thì hôn mê bất tỉnh…”

Tần Mai sửng sốt một chút, vẻ mặt thập phần nghiêm túc, bà liếc mắt nhìn Từ Kiến Hoa, vươn tay sờ đầu Từ Bảo Bảo, sau đó nói: “Bảo Bảo… Chúng ta đi bệnh viện một chuyến, kiểm tra một chút xem rốt cuộc là bị làm sao.” Từ Bảo Bảo biết Tần Mai lo lắng, cho nên dù cậu biết cơ thể không có bất cứ vấn đề gì cũng không có dị nghị. Đúng lúc đó xe bay của bệnh viện cũng đến, người máy điều dưỡng tay chân nhanh nhẹn ngay lập tức đặt Từ Bảo Bảo vào trong một cái hộp, đưa đến bệnh viện.

Bệnh viện trong tương lai đúng là cực kỳ to lớn, cũng chỉ cần như trong TV, nằm trong một cái hộp có hình dáng một khoang thuyền một lúc liền có thể khám ra Từ Bảo Bảo bị làm sao, đương nhiên, mặc dù là loại công nghệ cao, nhưng vẫn không kiểm tra được xem Từ Bảo Bảo bị làm sao.

Lúc nghe bác sĩ nói Từ Bảo Bảo không có việc gì, chỉ là gần đây hay làm việc quá sức, Tần Mai cùng Từ Kiến Hoa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc trước hai người cũng đã chú ý tới Từ Bảo Bảo đột nhiên bắt đầu cực kỳ ra sức học tập nên lúc nghe câu này cũng lập tức tin tưởng, mang Từ Bảo Bảo về nhà, đồng thời còn tính toán làm đồ ăn ngon bồi bổ cho Từ Bảo Bảo. Nghe cuộc nói chuyện của Tần Mai và Từ Kiến Hoa ngồi phía trước, Từ Bảo Bảo không nhịn được cúi đầu thở dài một cái.

Kỳ thật, cậu phi thường hâm mộ cuộc sống của nguyên chủ.

Có cha mẹ yêu thương cậu ta như vậy, mặc kệ phải trải qua bao nhiêu đau khổ, cũng đủ rồi.

Sau khi ba người về nhà, rất nhiều thời gian đã trôi qua, Từ Bảo Bảo nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay phát hiện bây giờ đã hơn mười giờ tối.

Tần Mai vừa vào nhà đã đi thẳng vào phòng bếp.

Tuy rằng trong nhà vẫn luôn ăn dịch dinh dưỡng, nhưng cũng có phòng bếp, nồi niêu xoong chảo cũng đều đầy đủ, hơn nữa có thể nhìn được dấu vết sử dụng ở mặt trên, chỉ là không thường xuyên dùng mà thôi. Từ Bảo Bảo nghĩ nghĩ, vốn tính toán vào giúp Tần Mai nhưng đáng tiếc, lại bị Tần Mai đuổi ra, đành phải nói chuyện phiếm với Từ Kiến Hoa. Lúc trước tại cô nhi viện, Từ Bảo Bảo cũng đã từng học nấu cơm từ người phụ trách nấu nướng, thỉnh thoảng khi cậu phụ trách nấu cơm tập thể, bọn trẻ trong cô nhi viện cũng bảo ăn ngon. Sau khi trưởng thành, ở một mình, cơ hội tự nấu cơm cũng nhiều hơn, dù sao thì tự mình mua thức ăn rồi nấu cơm cũng tương đối rẻ, mà Từ Bảo Bảo lại càng không có thừa tiền để ăn ở ngoài.

Từ Kiến Hoa nhìn Tần Mai đang bận rộn trong bếp, lộ ra biểu tình hoài niệm, cười nói: “Mẹ con mỗi lần xuống bếp, đều làm cho người ta tham muốn chết… Lúc trước cũng vì vậy mà chúng ta đến với nhau… Ha ha, chắc chuyện này cha cũng đã nói với con rất nhiều lần rồi, con nghe cũng chán rồi đi.”

Từ Bảo Bảo cười cười, nghĩ tới vô số mỹ thực trên Trái Đất, trong khoảnh khắc nước miếng đều sắp chảy ra…

Phải nói rằng gần đây Từ Bảo Bảo đều uống dịch dinh dưỡng… Thứ kia vừa quý lại vừa đắt thế mà lại khó uống kinh khủng, lúc trước Từ Bảo Bảo uống mà suýt phun ra, cuối cùng vì sự sinh tồn của bản thân mà vẫn uống. Bây giờ thấy Tần Mai đang nấu cơm, mà Từ Kiến Hoa cũng nói Tần Mai nấu ăn ngon, nhất thời có chút không điều khiển được cảm xúc.

Nhưng mà trong trí nhớ của nguyên chủ lại không có ấn tượng về mấy lần Tần Mai xuống bếp…

Ít nhất thì hiện tại Từ Bảo Bảo không nghĩ ra.

Tần Mai nấu cơm cũng rất nhanh, khoảng 20 phút sau đã làm xong, chẳng qua Từ Bảo Bảo lại bắt đầu đứng ngồi không yên…

Một mùi hương không phải của sơn hào hải vị bay ra từ phòng bếp, mà là một mùi hương… kỳ kỳ quái quái.

Lại nhìn Từ Kiến Hoa đang ngồi bên cạnh Từ Bảo Bảo, đã lộ ra một loại biểu tình say mê, giống như đồ ăn Tần Mai làm cực kỳ dễ ngửi vậy…

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo thật sự là có chút không kiềm chế được, trực tiếp đứng dậy đi đến phòng bếp, tiếp theo liền thấy được một đống đen xì gì đó… Từ Bảo Bảo bị sửng sốt đứng ngốc một lúc, sau đó yên lặng hỏi: “Mẹ, đây là bữa tối sao?”

“Tất nhiên rồi.” Tần Mai khẽ cười nói, “Một bàn cơm cũng làm xong rồi, con mang ra đi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo khó tin nhìn khay trong tay, cuối cùng rốt cuộc vẫn mang đồ ăn ra ngoài, mà sau khi Từ Kiến Hoa nhìn thấy đống đen xì gì đó, không những không mất khẩu vị, mà còn là một bộ dáng nóng lòng muốn thử, cũng khiến Từ Bảo Bảo sinh ra một tia nghi ngờ – chẳng lẽ đống đồ này thật sự có thể ăn, chỉ là bề ngoài không tốt lắm?

Nhưng mà rất nhanh, Từ Bảo Bảo phải trả giá đại giới vì ý nghĩ này…

Sau khi cậu ăn thử miếng đầu tiên, trong nội tâm ẩn ẩn có một loại cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

Tần Mai hỏi: “Bảo Bảo, cơm hôm nay mẹ làm ngon không?” Trong giọng nói còn có một chút khoe khoang.

Từ Bảo Bảo yên lặng gật gật đầu.

Tần Mai: “Ăn ngon thì con phải ăn nhiều lên! Ôi, đã lâu lắm rồi mẹ không xuống bếp, chỉ sợ trù nghệ bị mai một. Nhưng mà bây giờ rau dưa thật sự là rất đắt, nếu trong nhà ăn thường xuyên cũng có chút không đủ gánh vác. Nếu không thì mẹ cực kỳ muốn mỗi ngày đều tự tay nấu cho Bảo Bảo ngoan.”

Từ Bảo Bảo: “…” Đừng…

Tần Mai còn nói: “Đúng rồi Bảo Bảo.”

Thấy bộ dáng đột nhiên nghiêm túc của Tần Mai, Từ Bảo Bảo cũng không nhịn được ngồi ngay ngắn lên.

Tần Mai chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn nói: “Con gần đây… bởi vì xứng đôi với Nghiêm Trạch Thừa nên mới liều mạng học hành như vậy sao? Thật ra… con hoàn toàn không cần làm thế. Mặc kệ con như thế nào, cha mẹ đều yêu con. Nếu về sau Nghiêm Trạch Thừa kia bởi vậy mà không thích con, con liền đến tìm mẹ, mẹ hướng dẫn con cách ly hôn, biết không?”

Từ Bảo Bảo trầm mặc một lúc, yên lặng gật đầu.

Chờ cơm nước xong xuôi, rửa mặt xong, lúc chuẩn bị đi ngủ, Từ Bảo Bảo mới có cảm giác cậu đã sống lại… Đề tài lúc trước thật sự là hơi trầm trọng đến mức khó hiểu, hơn nữa đồ ăn mà Tần Mai làm ra thật sự chính là một loại vũ khí… Thật ra nếu mà so sánh với dịch dinh dưỡng thì cơm Tần Mai làm vẫn ăn ngon hơn một chút, nhưng mà cũng chỉ một chút thôi, trên cơ bản có thể coi như là không hơn…

Vừa nghĩ đến có lẽ đồ ăn về sau đều là những thứ như vậy, Từ Bảo Bảo… chỉ có thể che mặt.

Nằm trên giường, Từ Bảo Bảo nhìn thoáng qua linh kiện cơ giáp đặt ở trên đầu giường, không nhịn được cầm lên nghịch một lúc. Sau đó nhớ tới sự việc lúc trước cậu hết sức chăm chú liền bị cưỡng ép lôi vào cái không gian thần kỳ kia, chần chừ một chút, cuối cùng để linh kiện về chỗ cũ. Cậu cũng không muốn trải qua cảm giác đau đớn như vậy một lần nữa… Tuy rằng về sau chắc chắn vẫn muốn đi vào luyện tập lắp ráp cơ giáp nhưng Từ Bảo Bảo không nghĩ hôm nay lại vào lần nữa!

Cậu chui vào trong chăn, yên lặng nhắm mắt, ngủ.

Sáng ngày tiếp theo, Từ Bảo Bảo rửa mặt xong, vừa mới xuống tầng liền nhìn thấy bóng dáng cao ngất thẳng tắp kia đứng ở phòng khách nhà mình.

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo vốn chỉ tính xuống dưới lấy dịch dinh dưỡng mang lên ăn để lấp bụng cho nên trên người vẫn mặc bộ quần áo ngủ cá mập mà nguyên chủ thích nhất, lúc này đành phải yên lặng đứng ở cầu thang đối diện với Nghiêm Trạch Thừa đứng dưới tầng.

Nghiêm Trạch Thừa vừa nhìn thấy Từ Bảo Bảo, mắt hơi nheo lại: “Tôi đến đưa cậu đến trường.” Nói xong câu đó, Nghiêm Trạch Thừa nhìn đồng hồ, “Cậu sắp muộn rồi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo cả người đều bị vây trong trạng thái khiếp sợ, không nói hai lời quay đầu trở về thay quần áo, thầm nghĩ không phải đêm qua Tần Mai đã nói là Nghiêm Trạch Thừa rất bận sao, bây giờ sao lại rảnh rỗi đến đưa cậu đi học? Nghĩ như vậy, quả nhiên thấy việc này cực kỳ kỳ lạ… Kể cả có tính cho dù 20 năm vẫn luôn không xứng đôi với ai, gặp một người như cậu… là con trai, hơn nữa tinh thần lực cũng chỉ là cấp E, cũng không cần phải chăm sóc như vậy chứ? Cứ giống như là sợ anh ta không chú ý một chút thì cậu bỏ chạy theo người khác vậy…

Từ Bảo Bảo nghĩ đến đây, không nhịn được thở dài một cái.

Thật sự là trăm triệu không nghĩ đến sau khi xuyên đến một thế giới khác lại là tình hình như vậy…

Thay quần áo xong, Từ Bảo Bảo lại xuống tầng, liền thấy Nghiêm Trạch Thừa đang nói chuyện phiếm với Từ Kiến Hoa.

Lúc đi xuống cậu cố ý đi chậm, tự nhiên nghe được cuộc nói chuyện của hai người.

Từ Kiến Hoa cười nói: “Trạch Thừa, ma thú ở tinh hệ C-87 đã xử lý xong rổi sao? Chú nhớ rõ một đoạn thời gian trước còn phát ra cảnh báo cấp 4, chắc cháu cũng đã đến đó chứ?

Nghiêm Trạch Thừa nhíu mày, liếc Từ Kiến Hoa một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Đúng vậy, bác.”

Từ Kiến Hoa ho nhẹ một cái, không nhịn được chà xát tay.

Nghiêm Trạch Thừa dù sao cũng là BOSS cả tinh thần lực lẫn thể chất đều là cấp SS, dù mới 20 tuổi nhưng năng lực đã cực kỳ xuất chúng. Mà lúc mặt anh ta không chút thay đổi sẽ làm người ta cảm thấy áp lực như núi…

Từ Kiến Hoa bị Tần Mai giật dây, trở thành người đáng thương mà chăm chỉ hỏi thăm tin tức từ Nghiêm Trạch Thừa, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng loại áp lức này, ở trong lòng thở dài một cái, lại một lần nữa mở miệng: “Xin lỗi vì chú nói thẳng, thân phận của cháu bây giờ cực kỳ nổi tiếng ở đế quốc, mà còn tiền đồ vô lượng, mặc dù 20 tuổi mới tìm được người xứng đôi là Bảo Bảo nhà chú, nhưng vẫn còn có cơ hội khác, vì sao không chờ một chút, ngược lại lại…” Nói xong, Từ Kiến Hoa nhìn xuống chân. 

Bình Luận (0)
Comment