Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 25

Ngàn vạn con thảo nê mã chạy* trên mặt Từ Bảo Bảo.

(thảo nê mã: ngụ ý ĐCM)

Nghiêm Trạch Thừa một tay đỡ điểu*, quay đầu nhìn Từ Bảo Bảo, thấy cậu một lúc lâu vẫn bất động, nhất thời hơi mất kiên nhẫn, anh ta hơi nghiêng thân mình: “… Đi ra ngoài.”

(*điểu: mọi người đều hiểu là gì nên thôi, Tớ không edit hẳn ra đâu…)

Từ Bảo Bảo mãnh liệt hoàn hồn, cậu không nói gì, chỉ là ánh mắt cực kỳ tận lực nhìn lướt qua phía dưới Nghiêm Trạch Thừa, sau đó liền hoảng sợ.

Oát dờ heo, thứ kia không phải của người!

Từ Bảo Bảo vừa ở trong lòng cảm thán Nghiêm Trạch Thừa đúng là có thiên phú dị bẩm, vừa đi ra ngoài.

Cậu đứng trước cửa nhà vệ sinh một lúc, lại đi qua gõ cửa nói: “Anh mẹ nó có thể nhanh lên được không? Tôi cũng buồn đi vệ sinh!” Một lát sau, cửa mở, Nghiêm Trạch Thừa đứng chắn ở cửa nhà vệ sinh, sắc mặt âm u nhìn Từ Bảo Bảo một lúc. Từ Bảo Bảo lập tức bày ra biểu tình vô tội đối diện Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa: “…”

Nhìn Nghiêm Trạch Thừa chân dài một bước đã đi đến phòng khác, Từ Bảo Bảo hừ hừ hai tiếng, cảm thấy cậu đã thắng. Cậu vào nhà vệ sinh, cũng không đi vệ sinh, mà sau khi chỉ rửa mặt liền đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Nghiêm Trạch Thừa đang ngồi trên sofa.

Tư thế của Nghiêm Trạch Thừa rất soái.

Một cánh tay của anh ta biếng nhác khoác lên chỗ dựa lưng của sofa, hai chân mỗi cái một chỗ, một cái đặt lên bàn trà trước mặt, cái khác gập lại trên sofa. Đầu của anh ta hơi ngẩng lên, lộ ra hầu kết khêu gợi, ngón tay trên chỗ dựa sofa gõ từng cái từng cái, như đang tự ngẫm gì đó.

Từ Bảo Bảo nhìn một lúc, cảm thấy ánh mắt mình bị thu hút không nhìn chỗ khác được.

Quả nhiên nhan khống gì đó đúng là không có thuốc trị!

Cậu dụi mặt một phen, chầm chậm đi đến bên người Nghiêm Trạch Thừa, như để che dấu gì đó, dùng chân đá đá cẳng chân Nghiêm Trạch Thừa, nói: “Hôm qua anh đã đồng ý với tôi, hôm nay mang tôi đi ra ngoài chơi. Đừng quên.”

Nghiêm Trạch Thừa: “Ừ.”

Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn hơi nhăn mày, giống như có cửa ải gì đó không qua được, Từ Bảo Bảo nhận được câu trả lời, cũng không quấy rầy anh ta tiếp, mà ngồi bên cạnh anh ta, yên lặng bật TV trước mặt lên.

Kỹ thuật khoa học trong tương lai phát triển, hình ảnh mà TV chiếu đều dưới dạng 3D, Từ Bảo Bảo cảm thấy thỏa mãn khi nhìn tay có thể chạm đến diễn viên đang biểu diễn trước mặt cậu, nhất thời cảm thấy xuyên đến tương lai cũng là một chuyện rất không tồi. Ít nhất thì chuyện có thể được sử dụng nhiều đồ vật công nghệ cao như vậy là một chuyện người trên Trái Đất nghĩ cũng không dám nghĩ. Lại nói, cậu còn được tặng miễn phí một vị hôn phu, vị hôn phu này còn soái như vậy…

Trừ bỏ đầu óc có chút vấn đề, còn lại không có tí khuyết điểm nào!

Từ Bảo Bảo hưng trí bừng bừng xem TV, chảy nước miếng nhìn diễn viên đại soái ca trên TV, chợt nghe tiếng Nghiêm Trạch Thừa nói: “Chúng ta đi thôi.”

Từ Bảo Bảo chớp mắt mấy cái, lập tức phản ứng, tắt TV, đứng lên đi ra ngoài cùng Nghiêm Trạch Thừa.

Hai người dọc đường đi đều không nói gì, Nghiêm Trạch Thừa có tâm sự rất nặng, mày vẫn luôn nhăn, Từ Bảo Bảo quan sát một chút, cũng không dám nói gì. Hai người đi mãi cho đến khi đến một mảnh đất trống, Nghiêm Trạch Thừa mới triệu hồi cơ giáp của anh ta.

Cơ giáp kia cực kỳ cao lớn, lúc được triệu hồi trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, làm Từ Bảo Bảo chỉ lớn bằng ngón chân cơ giáp hoảng sợ, sợ cơ giáp làm động tác gì đó, không cẩn thận liền đạp chết cậu. Từ Bảo Bảo đè nén kích động trong lòng, ngẩng cổ đến mức sắp gãy mới có thể khó khăn nhìn được đầu cơ giáp kia – đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc Từ Bảo Bảo đứng cực kỳ gần cơ giáp.

Một lát sau, cơ giáp kia hơi nghiêng người, tránh chỗ Từ Bảo Bảo đang đứng, quỳ một gối xuống, vươn ra một bàn tay, Nghiêm Trạch Thừa liền kéo Từ Bảo Bảo đứng lên trên.

Từ Bảo Bảo đứng trong lòng bàn tay cơ giáp, vừa nhìn xung quanh vừa nói: “Cơ giáp này thông minh như vậy sao? Không cần anh ra lệnh cũng biết anh muốn làm gì? Mỗi lần anh đều đi lên như vậy à? Nếu vậy thì chẳng phải trong lúc chiến đấu sẽ lãng phí rất nhiều thời gian sao?”

Nghiêm Trạch Thừa nghe Từ Bảo Bảo lải nhải, cười nhạo một tiếng: “Bình thường chỉ có một mình anh, hôm nay không phải có thêm em sao.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Tình cảm như này đều bởi vì cậu sao?

Từ Bảo Bảo lầu bầu vài câu, không chấp Nghiêm Trạch Thừa.

Sau đó, cơ giáp cũng chậm rãi đứng lên. Nhưng mà dù vậy, đối với Từ Bảo Bảo, tốc độ đứng lên của bọn họ vẫn cực kỳ nhanh, hơn nữa cũng không phải đi thẳng, Từ Bảo Bảo trong nháy mắt có một loại cảm giác trong vùng không có trọng lực, không chịu được bám lấy Nghiêm Trạch Thừa không bị ảnh hưởng chút nào ở bên cạnh, cực kỳ cấp bách. Nghiêm Trạch Thừa hơi nhíu mày, vốn có vẻ muốn thoát khỏi Từ Bảo Bảo, nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy, anh ta do dự một chút, một tay kéo Từ Bảo Bảo, một tay vòng qua eo cậu, ôm cậu vào trong lòng chính mình.

Có người để dựa vào, Từ Bảo Bảo cuối cùng cũng cảm thấy an toàn hơn.

Sau hai giây, cơ giáp đã đưa họ đến cửa hầm.

Nghiêm Trạch Thừa kéo Từ Bảo Bảo chân hơi nhũn vào phòng điều khiển trung ương của cơ giáp.

Phòng điều khiển này rất lớn, giống như trong đa số phim khoa học viễn tưởng, phía trước là một màn hình lớn, bên cạnh đều là mấy cái nút kỳ kỳ quái quái, cũng không biết dùng để làm gì.

Nghiêm Trạch Thừa đi qua trực tiếp ngồi xuống ghế, cũng chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Vì thế Từ Bảo Bảo cực kỳ tự nhiên đi qua ngồi xuống.

Nghiêm Trạch Thừa ấn nút khởi động.

Bên trong cơ giáp cũng không vững như Từ Bảo Bảo tưởng tượng, một khi cơ giáp bắt đầu di chuyển, Từ Bảo Bảo cũng chỉ có thể bám vào ghế mà ổn định lại cơ thể của chính mình, cậu cố nén cảm giác muốn nôn hết ra, hỏi: “Bình thường lúc các anh chiến đấu đều như này sao?”

Nghiêm Trạch Thừa: “Ừ, nếu em không chịu được thì chúng ta không đi nữa?”

Từ Bảo Bảo nhíu mày: “Không, không sao, một lúc nữa tôi sẽ ổn.”

Nghiêm Trạch Thừa nhìn thoáng qua Từ Bảo Bảo, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, nhất thời hơi nôn nóng ấn liên tiếp mười mấy cái nút, cơ giáp liền đứng bất động ngay lập tức.

Nghiêm Trạch Thừa cũng không giải thích, chỉ rướn người qua, ấn một nút bên cạnh ghế của Từ Bảo Bảo, ngay lập tức có một thứ giống như dây an toàn màu lam tự động hiện lên, vòng quanh người Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo thử nghiệm một chút, phát hiện tác dụng của nó quả nhiên giống dây an toàn, nhất thời thư giãn hơn rất nhiều, tay cũng không phải bám vào ghế nữa.

Nghiêm Trạch Thừa làm xong hết tất cả mấy việc này mới điều khiển cơ giáp tiếp tục đi.

Cậu cẩn thận nhìn các ngón tay Nghiêm Trạch Thừa khi điều khiển cơ giáp một lúc, lập tức bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc – nếu muốn điều khiển cơ giáp đi lại và dừng đã đều yêu cầu thao tác phức tạp như vậy, vậy chẳng phải ngón tay lúc chiến đấu sẽ như bay sao! Hơn nữa còn nhiều nút như vậy, chắc chắn mất rất nhiều thời gian để nhớ kỹ, mà kể cả nhớ được tất cả các nút, nhỡ đâu nhớ nhầm, hoặc trong quá trình không cẩn thận ấn nhầm một nút, không biết có xuất hiện động tác kỳ kỳ quái quái nào không…

Từ Bảo Bảo não bổ một chút.

Cơ giáp đang ở trong một trận chiến, nguyên bản vốn phải là một đường đao lưu loát chém qua, kết quả người điều khiển cơ giáp không cẩn thận ấn nhầm một nút, cơ giáp lập tức giơ tay làm ra tư thế chụp ảnh đáng yêu…

Từ Bảo Bảo: “…” Thật sự muốn chết.

Nghiêm Trạch Thừa cũng không tiếp tục chú ý biểu tình của Từ Bảo Bảo nữa, anh ta điều khiển cơ giáp bắt đầu bước đi, đồng thời kiểm soát sự vững vàng của cơ giáp, việc này lại không cần ấn nhiều nút lắm.

Từ Bảo Bảo lúc mới đầu còn chưa quen, qua một thời gian cũng liền thích ứng. Trên người cậu cài dây an toàn cũng không sợ nữa, liền nhìn trái nhìn phải, hưng phấn nói với Nghiêm Trạch Thừa: “Nhiều nút như vậy, trong lúc chiến đấu anh có thể ấn được hết sao?”

Nghiêm Trạch Thừa: “Không ấn được hết thì chết thôi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo nghĩ thầm rằng cũng đúng, cậu hắng giọng một cái, cảm thấy câu hỏi của chính mình đúng là hơi ngu ngốc, liền nói: “Anh là gien song S, lúc đánh nhau với ma thú chắc cũng rất dễ dàng nhỉ? Nếu không anh dẫn tôi đi đánh ma thú, cho tôi cảm nhận một chút đi. Anh cũng biết, thể chất của tôi là cấp F, căn bản không có khả năng điều khiển cơ giáp, khó có được một cơ hội như này…”

Nghiêm Trạch Thừa nhìn không chớp mắt, giống như không nghe được lời nói của Từ Bảo Bảo, đến lúc Từ Bảo Bảo định nhắc lại, anh ta đột nhiên nói: “Em hôn anh một chút, anh liền đưa em đi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo sững sờ đến ngây người nhìn Nghiêm Trạch Thừa, nhăn mày.

Nói thật, Từ Bảo Bảo cảm thấy rõ rệt bắt đầu từ hôm qua đến bây giờ, thái độ của Nghiêm Trạch Thừa đối với cậu thay đổi.

Tuy rằng lúc trước bọn họ cũng có nói đùa về mấy việc này, Nghiêm Trạch Thừa cũng sẽ ngẫu nhiên nói một số lời ái muội, nhưng mà Nghiêm Trạch Thừa hiện tại… Anh ta có vẻ không phải đang nói đùa! Anh ta thật sự nghiêm túc! Chỉ là lúc trước Nghiêm Trạch Thừa bị đau mắt đỏ đã nói không thích cậu, sẽ không làm mấy việc kia với cậu, sao đột nhiên lại thay đổi nhanh như vậy…

Từ Bảo Bảo hồi tưởng một chút tiến trình ngày hôm qua, đột nhiên nhạy bén phát hiện.

Chẳng lẽ tại câu nói của cậu hôm qua: nói rằng nếu cậu trở nên rất lợi hại, những thượng tá kia sẽ không bắt nạt Nghiêm Trạch Thừa nữa?

Bình Luận (0)
Comment