Từ Bảo Bảo càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng!
Mà cẩn thận tự ngẫm một chút, cũng chính từ sau lúc đó, Nghiêm Trạch Thừa đột nhiên dẫn cậu đi xem mưa sao băng! Hành vi sau đó lại càng kỳ lạ hơn…
Một bên Từ Bảo Bảo tự ngẫm vì sao Nghiêm Trạch Thừa chỉ mới nghe cậu nói một câu đã trực tiếp có vấn đề, mà Nghiêm Trạch Thừa bên kia đợi đã sớm không kiên nhẫn được nữa, anh ta không nói hai lời liền đứng lên, đi tới trước mặt Từ Bảo Bảo, hôn lên cặp môi trơn bóng mọng nước kia.
Từ Bảo Bảo: “Ưm?”
Đầu lưỡi Nghiêm Trạch Thừa tiến quân thần tốc, một tay anh ta nắm lấy mặt Từ Bảo Bảo, một tay ôm cơ thể cậu, giam cầm toàn bộ người cậu trong lòng anh ta, hơn nữa Từ Bảo Bảo còn đang cài dây an toàn, căn bản không thể cử động, cũng không thể tránh.
Tục ngữ nói rất đùn, nếu không phản kháng được, không bằng trực tiếp hưởng thụ.
Từ Bảo Bảo liền lập tức thả lỏng, tiếp nhận nụ hôn của Nghiêm Trạch Thừa.
Kỹ năng hôn của Nghiêm Trạch Thừa cũng không phải rất tốt, coi như là được thông qua, nhưng cái loại chỉ được thông qua này cũng đã đủ để làm Từ Bảo Bảo chưa từng trải qua yêu đương không thở được nữa, cậu bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng đến ngốc, nhất là sau đó Nghiêm Trạch Thừa còn liếm hàm trên của Từ Bảo Bảo, làm Từ Bảo Bảo nhột muốn chết, lại cảm thấy như có một dòng điện xẹt qua, chỉ có thể nức nở đẩy ra.
Đương nhiên, không có khả năng đẩy ra.
Chờ tới lúc nụ hôn chấm dứt, cuối cùng Từ Bảo Bảo mới được hít thở không khí trong lành, cậu há hốc mồm th.ở d.ốc, trừng mắt lườm Nghiêm Trạch Thừa một cái, mà cái lườm này trong mắt Nghiêm Trạch Thừa lại càng như đang quyến rũ anh ta.
Màu mắt anh ta càng trở nên đậm hơn, vươn tay chậm rãi sờ sờ khóe miệng Từ Bảo Bảo.
Từ Bảo Bảo: “Anh thật là…” Đầu óc bị hôn nên hơi đoản mạch, nhất thời, Từ Bảo Bảo cũng không tìm được từ nào để nói, chỉ có thể hung tợn nhìn Nghiêm Trạch Thừa, cuối cùng hừ một tiếng, ác thanh ác khí* nói sang chuyện khác: “Bây giờ cũng hôn xong rồi, anh cũng nên đưa tôi đi tìm ma thú chứ?”
(*恶声恶气: giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề)
Khóe miệng Nghiêm Trạch Thừa hơi hơi nâng lên, nở một nụ cười đầy tà tính, nhưng mà ngay sau đó, khóe miệng của anh ta lại ngay lập tức mếu xuống, có vẻ hơi không vui. Anh ta cũng không trực tiếp rời khỏi vị trí trước mặt Từ Bảo Bảo, mà giống như lơ đãng nói: “Vì sao anh hôn em thì em lại không vui như vậy, mà thằng khốn kia hôn em thì em lại sẵn lòng như thế?”
Từ Bảo Bảo: “?”
Từ Bảo Bảo còn chưa kịp phản ứng thì Nghiêm Trạch Thừa kia đã lại cúi đầu xuống, hôn Từ Bảo Bảo một lần nữa.
Lúc này anh ta còn cố ý cắn một cái trên môi Từ Bảo Bảo.
Từ Bảo Bảo: “…” Cái quỷ gì thế này! Đã hôn một cái rồi cơ mà! Vì sao còn chưa được đi chơi! Hơn nữa hàng này còn giống như không phát bệnh mà! Hai ngày hôm nay bọn họ đều ngủ với nhau! Huống hồ, thằng khốn mà anh ta nhắc đến… không phải là chính anh ta sao! Nói về bản thân như vậy có được không!
Từ Bảo Bảo hoàn toàn không biết trong lòng Nghiêm Trạch Thừa suy nghĩ cái gì, cậu chỉ nghĩ tới những lời nói vừa xong của Nghiêm Trạch Thừa, vừa mới chuẩn bị giải thích một chút, là bởi vì Nghiêm Trạch Thừa kia nói là phát bệnh nên cậu mới bằng lòng hôn anh ta, chỉ thấy Nghiêm Trạch Thừa đột nhiên buông cậu ra, nhíu mày nói: “Không phải em thích anh sao? Không phải em nhìn thấy anh bị người khác mắng chửi liền tức giận sao? Vì sao bây giờ anh hôn em mà em còn không vui?”
Từ Bảo Bảo mở to hai mắt nhìn.
ĐM! Quả nhiên! Là vì! Những lời nói hôm qua!
Từ Bảo Bảo cả người đều hơi không tốt lắm. Lúc ấy cậu nói những lời kia, kỳ thật chính là vô tình, dù sao thì theo cậu, cậu cùng Nghiêm Trạch Thừa cũng coi như là bạn bè, bạn bè bị người khác nói như vậy, Từ Bảo Bảo tức giận cũng rất bình thường, cậu định giải thích, nhưng nhìn Nghiêm Trạch Thừa hơi hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, bộ dáng không được tự nhiên, khóe miệng không nhịn được run rẩy hai cái.
Hàng này…
Chẳng lẽ thích cậu rồi?
Từ Bảo Bảo cảm thấy hơi bất khả tự nghị*. Tuy rằng hành vi giữa hai người bọn họ có rất nhiều lúc giống như hành vi giữa một đôi tình nhân trẻ, nhưng lúc trước bọn họ cũng đã nói rõ chỉ là hỗ trợ giúp đỡ nhau, hơn nữa… Lúc trước Nghiêm Trạch Thừa cũng chẳng tỏ vẻ gì lắm, kết quả bởi vì một câu nói của cậu mà yêu cậu luôn? Nếu thế thì cũng quá căng đi… Từ Bảo Bảo đánh giá Nghiêm Trạch Thừa, muốn từ vẻ mặt của anh ta tìm được một chút manh mối, đã thấy Nghiêm Trạch Thừa mãnh liệt đứng lên, một lần nữa trở về chỗ ngồi, anh ta hừ một tiếng: “Quên đi, là anh suy nghĩ nhiều.”
(*不可思议: không thể tưởng tượng nổi)
Mà lúc này, màn hình trước mặt như lên cơn điên mà liên tiếp hiện ra ‘*’, thỉnh thoảng còn có vài câu ‘cùng một chỗ’!
(*: đoạn này để trống trong qt lẫn bản raw)
Từ Bảo Bảo kiềm chế nghi hoặc trong lòng chính mình, tỏ vẻ thật sự quỳ gối trước chỉ số thông minh của cơ giáp này.
Trong một đoạn thời gian dài kế tiếp, hai người đều không nói chuyện, Nghiêm Trạch Thừa điều khiển cơ giáp bay về hướng xa xa.
Trong cơ giáp, bầu không khí xấu hổ lan tràn.
Từ Bảo Bảo cũng chẳng phải loại người hay ngại ngùng, cậu im lặng một lúc, rồi hỏi: “Anh thích tôi à?”
“Ai thích em?” Nghiêm Trạch Thừa hừ một tiếng, “Có quỷ mới thích em.”
“…” Từ Bảo Bảo: “À…”
Từ Bảo Bảo cẩn thận nghĩ, cảm thấy nếu Nghiêm Trạch Thừa không thừa nhận thì cứ coi như anh ta không thích cậu đi, dù sao thời gian bọn họ ở bên nhau thật ra cũng không lâu lắm, cũng không thật sự hiểu đối phương… Nhất là Nghiêm Trạch Thừa, căn bản là hai người đó! Quả thật như bị bệnh thần kinh!
Từ Bảo Bảo ném chuyện này ra sau đầu, ngược lại bắt đầu chú ý bốn phía xung quanh.
Vừa mới trải qua một trận lên cơn như vậy, bọn họ đã đi được một khoảng cách rất xa, trên màn hình cũng không nhìn thấy căn cứ nữa, bốn phía đều âm u.
Hai người lại đi tiếp một đoạn nữa về phía trước, Nghiêm Trạch Thừa đột nhiên nói: “Không đúng.”
Từ Bảo Bảo: “Hả?”
Nghiêm Trạch Thừa thấy Từ Bảo Bảo mù mờ, giải thích nói: “Trong quá khứ ma thú luôn đóng quân ở vùng phụ cận căn cứ, hôm nay chúng ta đã đi xa như vậy mà vẫn không thấy bóng dáng một con ma thú nào…” Nói tới đây, Nghiêm Trạch Thừa cũng trở nên nghiêm túc, trực tiếp liên hệ căn cứ bên kia.
Lúc kết nối được, màn hình trước mặt tự động phân chia thành hai nửa, trong đó một nửa là tình huống trước mặt, một nửa còn lại là căn cứ.
Một người đàn ông xuất hiện trước mặt, người đàn ông kia cung kính nói: “Nghiêm thiếu tướng, ngài có chỉ thị gì?” Mà Từ Khoa cũng có mặt ở sau người đàn ông kia.
Nghiêm Trạch Thừa nhìn không chớp mắt, nói tình huống bên này, cũng nói: “Tôi nghi ngờ ma thú bên kia có kế hoạch đánh lừa, các người ở căn cứ cẩn thận một chút… Binh lính được phái đi thanh lý hôm nay, bây giờ đã đi đến đâu rồi?”
Người đàn ông kia lập tức lôi ra một tấm bản đồ, những chấm màu lam trên đó đều là binh lính, mà bây giờ bọn họ đã đi rất xa căn cứ rồi!
Ánh mắt Nghiêm Trạch Thừa ngưng trọng, lạnh lùng nói: “Để đảm bảo an toàn, bảo bọn họ hãy nhanh chóng quay trở lại căn cứ!”
“Ha.” Tiếng cười lạnh đột nhiên của Từ Khoa đánh gãy lời nói của Nghiêm Trạch Thừa, anh ta nói, “Những binh lính đó đều đang tìm chúa tể ma thú của tinh cầu này, mà không lâu trước, còn có một binh lính truyền về tin tức, nói cậu ta có manh mối, những binh lính còn lại đều chạy qua chỗ cậu ta. Tôi cũng qua đây xem vị trí một chút, tính toán cách bố trí chiến lược, đợi một lúc nữa, tất cả binh lính còn lại sẽ xuất phát, bây giờ cậu bảo bọn họ trở về là muốn buông tha chúa tể hay sao? Rốt cuộc cậu là chiến sĩ của đế quốc, hay là tay sai cho ma thú bên kia?”
Nghiêm Trạch Thừa lạnh lùng nói: “Tôi là thiếu tướng, tôi ra lệnh cho nhóm của anh, bảo những binh lính kia nhanh chóng trở về!”
“Tôi sẽ không bảo bọn họ trở về. Nếu xảy ra vấn đề, tôi sẽ gánh vác mọi trách nhiệm. Thế nhưng…” Từ Khoa nói, “Nếu chúng tôi thật sự có thể bắt được chúa tể ma thú, bắt ma thú rời khỏi tinh cầu này, công lao kia…”
Nghiêm Trạch Thừa cười lạnh nói: “Anh vậy mà lại lôi tính mạng của những binh lính kia ra làm trò đùa!”
Nói xong câu đó, Nghiêm Trạch Thừa trực tiếp ngắt liên lạc, tốc độ phập phồng của lồng ng.ực anh ta cực kỳ nhanh, một lát sau liền liên tục hạ một đống mệnh lệnh, làm cơ giáp bay rất nhanh về một hướng nào đó, mà Từ Bảo Bảo cũng từ cuộc nói chuyện của hai người kia mà suy ra một ít tin tức.
Cậu nhìn Nghiêm Trạch Thừa đang nổi giận đùng đùng, nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nghiêm Trạch Thừa xoay lại, liếc mắt nhìn Từ Bảo Bảo, đôi mắt không biết từ lúc nào đã biến thành màu xám, anh ta thở nhẹ một hơi, cảm xúc chậm rãi ổn định, vươn tay, sờ đầu Từ Bảo Bảo, hỏi: “Nếu một lúc nữa đi giết ma thú, cậu có sợ không?”
Từ Bảo Bảo: “… Tôi cũng không phải mấy em gái yếu đuối gì đó.”
Nghiêm Trạch Thừa hơi nhướn mày: “Ừ.”
Cơ giáp nháy mắt tăng tốc, cả người Từ Bảo Bảo ngửa ra sau một chút, ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, lập tức phát hiện tốc độ của cơ giáp đang dần dần tăng lên, đến mức dùng mắt thường căn bản không nhìn rõ được khung cảnh bên ngoài!
Dưới tình huống này, Nghiêm Trạch Thừa thế nhưng còn có thể điều khiển? Không sợ đâm vào cột điện sao?
Từ Bảo Bảo kiềm chế khiếp sợ trong lòng, đồng thời cảm thấy hơi ghen tị.
Nghiêm Trạch Thừa có thể nhìn rõ, chắc chắn có quan hệ rất lớn với gien của anh ta, người ta dù sao cũng là gien song S, hơn nữa còn là trời sinh… Cho nên nếu so sánh người này với người khác, quả thật chính là tức chết người. Nhưng mà Từ Bảo Bảo ngẫm lại, liền lại bình tĩnh.
Tuy rằng hiện tại cậu chỉ là gien cấp F, nhưng về sau chỉ cần cố gắng, chắc chắn cũng sẽ trở nên cực kỳ lợi hại! Mà đối với Từ Bảo Bảo, kết quả dĩ nhiên quan trọng, nhưng quá trình cũng càng làm người ta hiểu ra giá trị.
…
Bởi vì tốc độ chạy của cơ giáp cực kỳ nhanh, chưa qua nửa tiếng, Nghiêm Trạch Thừa cùng Từ Bảo Bảo đã tới mục tiêu.
Tuy rằng trên hướng dẫn biểu hiện địa phương cuối cùng mà binh lính xuất hiện chính là nơi này, nhưng bốn phía lại không có một người nào, trống không.
Từ Bảo Bảo nhìn xung quanh một chút, cẩn thận tìm tòi, chỉ sợ cậu nhìn sót, mà Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn tập trung cao độ thì lập tức điều khiển cơ giáp, bay lên giữa không trung, cơ hồ trong nháy mắt tiếp theo, chỗ mà cơ giáp đứng lúc trước xuất hiện vô số xúc tu!
ĐCM!
Từ Bảo Bảo nhìn quái vật xúc tu chân chính kia, suýt nữa liền muốn quỳ xuống.
Trên xúc tu kia có vô số con mắt, giống như là roi, ‘pa’ một tiếng liền đánh về phía cơ giáp, mà Nghiêm Trạch Thừa cũng không lơ là chút nào, ngón tay tung bay, điều khiển cơ giáp né tránh.
Xúc tu kia có vẻ cực kỳ cồng kềnh, sau khi đánh ra một chút liền lắc lư giữa không trung, cũng không biết là đang nghỉ ngơi hay đang tìm phương hướng tấn công tiếp theo. Mà lúc này, mắt trên xúc tu cũng có cái mở ra, có cái nhắm lại, Từ Bảo Bảo nhìn mà ra da đầu run lên.
Đột nhiên, xúc tu kia mấp máy, ‘phốc’ một cái, nhổ ra một binh lính từ bên trong.
Từ Bảo Bảo tận mắt chứng kiến một màn này, cau mày, chỉ cảm thấy ghê tởm trong dạ dày, một trận một trận trào lên.
Nghiêm Trạch Thừa mặt không đổi sắc, giống như đã nhìn thấy chuyện kỳ quái như này không chỉ một lần, ngón tay của anh ta nhanh đến mức như chuẩn bị bay lên đến nơi, liên tục ấn không dưới 30 nút, mà chuyện này cơ hồ xảy ra chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó, cơ giáp lui về phía sau một bước, một tên lửa ‘phịch’ một tiếng, bắn về phía xúc tu kia!