Tuy rằng xúc tu kia lập tức chuẩn bị ngăn tên lửa lại, nhưng bởi vì tốc độ phóng ra quá nhanh, nó vừa nhấc xúc tu lên trời thì tên lửa đã đâm thẳng vào thân thể của nó, một cỗ khói màu đen bốc lên!
Nhưng mà sau khi khói tan, xúc tu kia thoạt nhìn như chẳng bị tổn thương một chút nào!
Từ Bảo Bảo không chớp mắt, tuy rằng cảm thấy xúc tu kia ghê tởm, nhưng cậu hiểu những lúc như này là sống còn, về sau cậu còn muốn điều khiển cơ giáp, nhất định phải thích ứng phương diện này, huống hồ, về sau chắc chắn còn tồn tại thứ ghê tởm hơn xúc tu này.
Nghiêm Trạch Thừa tấn công được mục tiêu cũng không nhàn rỗi, càng không vì xúc tu lông tóc không tổn mà nản lòng, mà lập tức điều khiển cơ giáp đi tới một chỗ khác, tiếp tục tấn công xúc tu.
Xúc tu kia một khi bị đánh sẽ nhổ ra một binh lính, quả thật giống như ăn quá no sau đó bị người đạp vào bụng vậy. Lúc đầu mỗi lần Từ Bảo Bảo nhìn thấy những người đó bị nhổ ra, dính đầy chất sền sệt, đều sẽ cực kỳ cạn lời, nhưng đến sau này cũng quen, chỉ là ngẫu nhiên… cũng sẽ có một ít người toàn bộ ngoại hình đã thay đổi bị phun ra…
Từ Bảo Bảo đành phải yên lặng rời ánh mắt.
Nghiêm Trạch Thừa không ngừng động tác trên tay, ánh mắt đã biến thành màu xám từ lúc nào, dò hỏi: “Bây giờ cậu đã có thể thích ứng chưa?”
Từ Bảo Bảo: “A? Rồi, có thể rồi!”
Nghiêm Trạch Thừa: “Vậy cậu lại đây giúp tôi ấn vài nút đi.”
Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt, thế nhưng thấy biểu tình nghiêm túc của Nghiêm Trạch Thừa, cũng liền không nói gì mà yên lặng vươn tay.
Nghiêm Trạch Thừa: “Đếm ngược cái thứ tám dòng thứ hai.”
Ánh mắt Từ Bảo Bảo đảo qua, rất nhanh ấn cái nút mà Nghiêm Trạch Thừa nói. Nghiêm Trạch Thừa cũng không biết bằng cách nào tính toán được, ngay sau khi Từ Bảo Bảo ấn cái nút kia, Nghiêm Trạch Thừa cũng rất nhanh chóng ấn vài cái nút khác, cùng lúc đó, cơ giáp liên tiếp làm ra các động tác yêu cầu độ khó cao, tránh né tấn công của xúc tu, cũng hung hăng đánh lại xúc tu kia!
Tuy rằng Từ Bảo Bảo cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa cũng có thể tự ấn mấy nút này đó, nhưng nếu có thể cảm nhận một chút lạc thú điều khiển cơ giáp, cậu cũng sẽ không từ chối, ngược lại hưng trí bừng bừng chờ chỉ thị của Nghiêm Trạch Thừa, mà sau khi lực chú ý được dời đi, Từ Bảo Bảo cũng không nhìn chằm chằm quái vật xúc tu toàn thân đều là mắt cùng với những binh lính bị nhổ ra nữa.
Nghiêm Trạch Thừa dưới tình huống kế tiếp lại bảo Từ Bảo Bảo nhấn vài nút, Từ Bảo Bảo đều làm được, mà sau đó Nghiêm Trạch Thừa cũng chậm rãi tăng cường độ huấn luyện. Ngón tay Từ Bảo Bảo vẫn luôn không ngừng, lúc đầu còn cực kỳ hưng phấn, còn có thể tiếp thu, nhưng về sau lại liền có chút ăn không tiêu. Nghiêm Trạch Thừa dường như biết giới hạn của Từ Bảo Bảo, anh ta cũng không tăng thêm số lượng nút mà Từ Bảo Bảo ấn nữa, mà duy trì một lần ấn bốn nút.
Thời gian cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua, Từ Bảo Bảo cũng không cảm thấy thời gian dài đã trôi qua, chợt nghe thấy Nghiêm Trạch Thừa nói: “Được rồi.” Trong giọng nói kia còn kèm theo mỉm cười.
Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt, ngẩng đầu thì phát hiện trên màn hình, quái vật xúc tu đã sớm nằm xuống không nhúc nhích nữa.
Cũng không biết quái vật xúc tu kia đã trải qua cái gì, toàn thân cháy đen, có chỗ thậm chí còn khô quắt lại. Tổng cộng sáu cái xúc tu đều rủ trên mặt đất, chỉ là mắt trên xúc tu vẫn mở to, thoạt nhìn giống như chết không nhắm mắt, thập phần đáng sợ.
Từ Bảo Bảo: “… Đã kết thúc rồi sao?”
Khóe miệng Nghiêm Trạch Thừa hơi mang theo ý cười: “Đúng vậy, bốn phía đã không còn nguy hiểm.”
Đôi mắt màu xám của Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn nhìn chằm chằm Từ Bảo Bảo, còn kèm theo một tia ấm ấp.
Từ Bảo Bảo cũng không nhìn Nghiêm Trạch Thừa, sau khi cậu biết không còn nguy hiểm nữa, mặc dù vẫn còn chút tập trung nhưng vẫn thu tay lại, nghĩ đến Nghiêm Trạch Thừa lúc trước có thể một lúc nhấn mười mấy nút, mà cậu nhiều lắm chỉ nhấn được hai, ba nút, nhất thời hiểu rõ sự chênh lệch giữa gien hai người, nhưng mà theo cậu, luyện tập điều khiển cơ giáp cũng là một nguyên nhân cực kỳ quan trọng.
Lúc trước cậu chưa từng sờ qua cơ giáp, đương nhiên so ra kém hơn Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn dùng cơ giáp để chiến đấu.
Từ Bảo Bảo bên này tự vì chính mình cố gắng tìm lý do, cũng ảo tưởng về sau tay đấm chân đá Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ, bên kia chợt nghe thấy Nghiêm Trạch Thừa nói: “Tôi chỉ đi ra được một lúc, một lát nữa sẽ phải trở về, mà việc này cũng nhờ hai nụ hôn lúc trước của hai người, nếu không phỏng chừng chắc phải vài ngày nữa tôi mới đi ra được… Người kia cực kỳ dễ bị sóng tinh thần khống chế, hơn nữa trận chiến vừa rồi đã làm tinh thần của cậu ta có chút không ổn định, nếu có thể mà nói, tôi có thể nhờ cậu, tối nay, thừa dịp người kia đang ngủ, hôn tôi một cái không?”
Từ Bảo Bảo nghe vậy, sửng sốt.
Cậu nhìn ánh mắt ôn hòa của Nghiêm Trạch Thừa trước mặt, nhất thời cảm thấy trên mặt hơi phát sốt.
Thân là một người nhan khống, bị một đại soái ca dùng ánh mắt nhu hòa như vậy nhìn chằm chằm, mà soái ca còn mời cậu buổi tối chơi trò hôn nhau… Từ Bảo Bảo tỏ vẻ cậu hơi không thừa nhận được!
Từ Bảo Bảo ho nhẹ một chút, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của Nghiêm Trạch Thừa mà đồng ý.
Sau đó, cậu nghĩ đến tính cách của Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ kia, nhất thời hơi hối hận.
Nghiêm Trạch Thừa mỉm cười, thì thầm: “Cậu thật tốt.”
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ Bảo Bảo được khen có chút thẹn thùng, cậu đang định khiêm tốn một chút, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khó chịu: “Các người đang nói gì vậy?” Vừa mới nhắc đến, thế mà mẹ nó trong nháy mắt biến thành Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ…
Khóe miệng Từ Bảo Bảo nhất thời giật một cái, khoát tay: “Không có gì.”
Nghiêm Trạch Thừa hoài nghi nhìn Từ Bảo Bảo, một lát sau, nhíu mày nói: “Em… Em vừa nói chuyện gì với thằng khốn kia vậy?” Lúc anh ta nói tới đây, cảm xúc cũng càng trở nên nóng nảy, trực tiếp vươn hai tay đè lên bả vai Từ Bảo Bảo, “Lúc em nói chuyện với tên khốn kia lại vui vẻ như vậy, vì sao anh vừa xuất hiện thì em liền thoạt nhìn không mấy vui vẻ? Còn không nói cho anh biết hai người đã nói chuyện gì…”
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ Bảo Bảo giải thích: “Không phải, lúc trước bọn tôi nói chính sự.” ĐM chuyện kia kể cả nếu cậu muốn nói cho Nghiêm Trạch Thừa, có thể nói ra khỏi miệng sao! Huống hồ loại chuyện buổi tối trộm hôn anh ta, nói ra thế nào cũng thấy tương đối mất thể diện được chưa! Làm sao có thể nói ra khỏi miệng cơ chứ!
“Chúng ta đang không nói chính sự sao?” Nghiêm Trạch Thừa hừ một cái thật mạnh.
Anh ta nhìn Từ Bảo Bảo một lúc, thấy biểu tình Từ Bảo Bảo có chút bất đắc dĩ, hơi động lòng, rốt cuộc vẫn buông bả vai Từ Bảo Bảo. Anh ta trở về chỗ ngồi của chính mình, không nói chuyện khác nữa, mà điều khiển cơ giáp, rất nhanh chóng tìm được mười mấy người không bị làm sao trong những binh lính bị xúc tu nhổ ra, mang họ đến một mảnh đất trống.
Qua một lúc không lâu, hơn 100 điểm đen từ xa bay đến từ các hướng, đều là binh lính chạy đến tiêu diệt chúa tể. Chỉ tiếc bọn họ cũng không thấy chúa tể, mà chỉ nhìn thấy một thi thể quái vật xúc tu thật lớn, cùng với các đồng đội ngày xưa được xếp thành một hàng nhỏ…
Một binh lính điều khiển cơ giáp trong số đó dừng lại trước mặt Nghiêm Trạch Thừa, anh ta rất nhanh đã kết nối với hệ thống thông tin trong cơ giáp Nghiêm Trạch Thừa, dò hỏi: “Thiếu tướng! Xin hỏi đã có chuyện gì xảy ra sao!”
Nghiêm Trạch Thừa thản nhiên nói: “Chúa tể ra lệnh cho quần chúng ma thú ngụy trang tin tức về chúa tể, làm cho những binh lính kia tưởng là đã phát hiện chúa tể, nhưng thật ra chúa tể đã ra lệnh cho ma thú mai phục ở nơi này. Những người kia đều là những binh lính bị ma thú nuốt ăn nhưng chưa bị tiêu hóa.”
Nghe được Nghiêm Trạch Thừa nói, binh lính kia hơi sửng sốt, đầy mặt thận trọng gật đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Chẳng những hơn 100 binh lính kia đều đến đây, Từ Khoa cũng đến, lúc anh ta thấy một màn như này, biến sắc, nhanh chóng kết nối với tất cả các binh lính còn lại ở đây, gào thét nói: “Mau trở lại căn cứ!”
Binh lính sửng sốt một chút nhưng cũng đều rất nghe theo mệnh lệnh, lập tức điều khiển cơ giáp một khắc cũng không dừng bay về hướng căn cứ.
Thấy một màn như vậy, Nghiêm Trạch Thừa cười lạnh một tiếng.
Cặp mắt màu đỏ tươi của anh ta lạnh lùng nhìn Từ Khoa một lúc, sau đó cúi đầu, ngón tay như bay ấn vài nút, cơ giáp liền ngồi xuống đất.
Mọi người: “…”
Từ Khoa cũng hơi sửng sốt, có vẻ hoàn toàn thật sự không ngờ Nghiêm Trạch Thừa thế nhưng sẽ làm vẻ ta đây như vậy, anh ta hét lớn: “Sao cậu còn không trở về căn cứ? Tôi đã dẫn theo đại đa số binh lính ra ngoài tìm chúa tể, căn cứ bây giờ…”
Nghiêm Trạch Thừa chậm rãi ngắt lời Từ Khoa nói: “Tôi nhỡ rõ người nào đó đã nói, nếu xảy ra vấn đề, anh ta sẽ toàn quyền phụ trách.”
Từ Khoa ngẩn người, nóng nảy nói: “… Cậu! Cậu quả thật thẹn với thân phận của cậu! Bây giờ dưới loại tình huống như này mà cậu còn không trở về căn cứ cứu người, ngược lại còn ở nơi này nói mát! Sao đế quốc lại có loại thiếu tướng như cậu cơ chứ!”
Nghiêm Trạch Thừa căn bản hoàn toàn không nghe Từ Khoa nói, anh ta chuyển lực chú ý lên người Từ Bảo Bảo, có vẻ bởi vì trong cơ thể vẫn còn lưu lại hậu quả khi bị ma thú hệ tinh thần tấn công, anh ta vươn tay, nắm chặt lấy cánh tay Từ Bảo Bảo, cầm đi cầm lại trong tay.
Kỳ thật nếu không phải bởi vì trong kỷ luật của Quân bộ đã viết rõ ràng tiêu chuẩn tư đấu, Nghiêm Trạch Thừa đã sớm tấn công.
Cánh tay Từ Bảo Bảo bị Nghiêm Trạch Thừa nắm, cậu ngẩng đầu nhìn Từ Khoa cả người đều muốn bốc hỏa, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên. Đương nhiên, vì phòng ngừa Từ Khoa phát hiện, cậu vội vàng cúi đầu, lẳng lặng nhìn đỉnh đầu Nghiêm Trạch Thừa, giả vờ như chính mình cái gì cũng không nghe được.
Trên tinh cầu này, ma thú tấn công càng ngày càng điên cuồng, chúng nó dù thế nào cũng không nguyện ý buông tha tinh cầu này, mà lúc này điệu hổ ly sơn lại hơi thành công quá mức. Lúc trước binh lính cho rằng đã phát hiện ra chúa tể mà bám theo, sau đó bị ma thú mai phục tại nơi này, giết chết đến mấy chục người, mà mấy người vừa được cứu hiện tại đều không hề có một tí sức chiến đấu nào, mà anh ta lại dẫn theo hơn 100 binh lính, chính là vì muốn nhất cử bắt được chúa tể, hiện tại ở trong căn cứ cùng lắm cũng chỉ có hơn 20 người…
Nếu ma thú thật sự xâm nhập, bọn họ phỏng chừng cũng chẳng kiên trì được bao lâu…
Mà lúc này, Nghiêm Trạch Thừa gien SS thực sự rất quan trọng!
Chỉ cần có cậu ta… Chỉ cần cậu ta toàn lực đi tấn công những ma thú kia, liền có thể lấy một địch mười, đến lúc đó thương vong của căn cứ chắc chắn sẽ không quá nặng, bọn họ cũng sẽ có công đạo để nói với người bên trên, nhưng hiện tại… Nghiêm Trạch Thừa lại không bằng lòng trở về căn cứ!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Từ Khoa gấp như kiến bò trên chảo nóng, mà lúc trước cũng là anh ta ba hoa khoác lác, nói ma thú chắc chắn sẽ không…
Cắn chặt răng, Từ Khoa vì quân hàm trên vai, cũng không để ý mặt mũi của chính mình, anh ta khép nép nói: “Cậu muốn thế nào?”
Nghiêm Trạch Thừa một tay tiếp tục nắm Từ Bảo Bảo, một tay ấn mấy nút trước mặt, ánh mắt của anh ta sáng lên, thẳng đến lúc Từ Khoa chờ đến sắp điên rồi, anh ta mới chậm rãi nói: “Trước hết anh mua hòn đảo nhỏ kia đi.”
Từ Khoa: “…”