Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 28

Thật ra tình huống hiện tại đã không còn cho Từ Khoa cơ hội để lựa chọn nữa.

Ngay lúc anh ta đang do dự, căn cứ bên kia cũng truyền đến tin tức, phát hiện quả nhiên ma thú có kế hoạch điệu hổ ly sơn, mục đích chính là để đánh bọn họ không kịp trở tay, làm cho họ bị tổn thất nặng, bắt bọn họ phải rời khỏi tinh cầu này. Cho nên hiện tại rất nhiều ma thú đang đi về phía căn cứ, mà chỉ dựa vào sức chiến đấu của hai mươi mấy binh lính còn lại, phỏng chừng trước khi những binh lính tiếp viện đến nơi thì phòng thủ đã bị phá vỡ! Chắc chắn không thể nào bảo vệ được căn cứ! Mà không bảo vệ được căn cứ, thì quân hàm của anh ta…

Nghĩ đến đây, Từ Khoa vội vàng nói: “Được được được! Không phải chỉ là một hòn đảo nhỏ sao? Nghiêm thiếu tướng, cậu mà cũng thiếu một chút tiền như vậy sao?”

Nghiêm Trạch Thừa dùng ngón tay một lần nữa ấn nút, còn nói: “Anh vừa mới do dự trong chốc lát, vậy thì tăng thêm một căn biệt thự ở thủ đô đi, tôi muốn một căn có suối nước nóng.”

Từ Khoa sửng sốt, lắp bắp nói: “… Cậu… Cậu đừng có mà khinh người quá đáng!”

Nghiêm Trạch Thừa nhún vai, một bộ dáng vô lại không thiết cái gì: “Dù sao người lúc trước nói chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện không may không phải là tôi, tuy rằng ước định của chúng ta chỉ là nói miệng, nhưng mà lúc đó chắn chắn camera đã lưu lại hết tất cả mọi thứ. Sau liền tính đến việc gánh vác trách nhiệm, cũng là trách nhiệm của anh lớn hơn. Huống hồ lúc trước anh nói chuyện với tôi bất kính như vậy, cũng sẽ được trực tiếp chuyển đến chỗ của quốc vương thôi.”

Từ Khoa: “…”

Đến cuối cùng, Từ Khoa nghiến răng nghiến lợi, anh ta cơ hồ từ trong kẽ răng giặn ra một chữ “được”.

Tất cả mọi thứ Nghiêm Trạch Thừa nói đều khiến Từ Khoa lo lắng, cho nên anh ta không thể không đồng ý.

Từ Bảo Bảo ngồi bên cạnh, cũng không ngờ rằng Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ còn có thể giậu đổ bìm leo như vậy, sau khi Nghiêm Trạch Thừa tắt video trò chuyện với Từ Khoa, cậu yên lặng giơ một ngón cái với Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa lập tức nở một nụ cười đầy tà khí, thuận mồm nói: “Chồng của em có năng lực như vậy, em có muốn gả sớm một chút không?”

Từ Bảo Bảo: “… Lăn.”

Trong lúc hai người huyên thuyên, Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn điều khiển cơ giáp bay về hướng căn cứ. Lúc này, tốc độ bay của anh ta còn nhanh hơn một chút tốc độ lúc đến chỗ này, cũng có thể nói là tốc độ nhanh nhất của Nghiêm Trạch Thừa. Từ Bảo Bảo nhìn Nghiêm Trạch Thừa, phát hiện có lúc ngón tay của anh ta còn xuất hiện tàn ảnh!

Khoảng cách giữa nơi nay và căn cứ hơi xa, nhưng mà dựa vào tốc độ hiện tại của bọn họ thì không cần quá nhiều thời gian cũng có thể trở về kịp thời. Mà lúc đi được 1/3 quãng đường thì họ cũng đã vượt qua phần lớn những binh lính xuất phát trước bọn họ, về phần Từ Khoa sao? Đã bị bọn họ vứt ra sau từ lâu rồi… Nhìn những binh lính bị tụt lại phía sau đến nỗi không nhìn thấy được nữa, Từ Bảo Bảo lúc này không nhịn được lộ ra biểu tình thèm nhỏ rãi đối với Nghiêm Trạch Thừa cùng cái cơ giáp này.

Cơ giáp tốt như vậy! Lợi hợi* như vậy!

(*吊炸天: điếu tạc thiên: ngôn ngữ mạng, ý chỉ một người tại mặt nào đó rất lợi hại hoặc làm người ta thấy ngạc nhiên)

Nếu như đây là trong tiểu thuyết, Nghiêm Trạch Thừa rất xứng đáng được làm một đại boss đó! Hẳn cái loại mà nhân vật chính phải tích lũy tài năng thật lâu mới giết được!

Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn chú ý Từ Bảo Bảo tự nhiên phát hiện biểu tình của Từ Bảo Bảo, nhưng mà anh ta cũng không biết Từ Bảo Bảo đang suy nghĩ cái gì, còn cho là cậu đang sùng bái anh ta, nghĩ đến đây, khóe miệng Nghiêm Trạch Thừa không nhịn được hơi cong lên, nói: “Nếu em thích, chờ sau khi em gả cho anh, anh có thể dạy em cách điều khiển Lam Điểu của anh.”

“Lam Điểu?” (蓝鸟: con chim màu lam)

“Chính là tên của cơ giáp này.”

“A a a! Vậy không cho anh đổi ý đâu đấy!” Dù sao thì thế giới này cũng cưỡng chế hôn nhân, mà bọn họ cũng đã ký hợp đồng, Từ Bảo Bảo cũng liền không già mồm cãi láo, ánh mắt của cậu tỏa sáng, không nhịn được sờ sờ bên trong Lam Điểu, sau đó liền thấy màn hình trước mặt như súng liên thanh hiện ra mấy câu ‘Ai u nhột quá’ ‘Không nên sờ người ta nha’ ‘Người ta rất thẹn thùng đó’ linh tinh gì đó.

Từ Bảo Bảo: “…”

Nghiêm Trạch Thừa: “… Khụ, tính cách Lam Điểu tương đối hoạt bát.”

Từ Bảo Bảo: “… Tôi thấy rồi.”

Chờ đến lúc hai người dùng tốc độ nhanh nhất tới lưới phòng hộ bốn phía của căn cứ, hai mươi mấy binh lính kia cũng đã sắp không chống đỡ được nữa.

Nghiêm Trạch Thừa một giây đồng hồ cũng không dừng lại, nháy mắt vọt vào giữa đám ma thú, mở hình thức chiến đấu!

Cơ giáp Lam Điểu của anh ta là cơ giáp cấp S cực kỳ cường đại, vũ khí chính* cũng không phải là các loại hỏa lực, mà là một thanh kiếm tỏa ra ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, mặc dù tầm nhìn từ trong cơ thể Lam Điểu nhìn thanh kiếm kia cũng không tốt lắm, nhưng việc này cũng không gây trở ngại cho Từ Bảo Bảo não bổ ra một đống thuộc tính nghịch thiên, cũng tiếp tục chảy nước miếng.

(*本命: bản mệnh)

Đường cong của thanh kiếm kia cực kỳ lãnh ngạch, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được sự sắc bén của nó, thân kiếm rất đơn giản, nếu không phải được bao quanh bởi ngọn lửa màu lam kia, chỉ sợ thoạt nhìn liền nghĩ đây là một thanh kiếm bình thường, mà hiện tại, thân kiếm lại tỏa ra lãnh quang, cường đại đến nỗi chỉ một kiếm liền có thể chém đôi hơn mười con ma thú da dày thịt cứng!

Bốn phía nơi nơi đều là thi thể ma thú bay tứ tung, Từ Bảo Bảo bởi vì đã chuẩn bị tâm lý nên cũng không phải rất sợ, cậu nguyên bản còn chờ mong tiểu hồng nhãn quái* cũng giống như Nghiêm Trạch Thừa mắt xám, cũng cho cậu có chút đất dụng võ, luyện tập nhấn nút gì đó, nhưng người mắt đỏ nào đó vừa nhảy vào trong đống ma thú thì giống như lên cơn điên, trạng thái giống như…

(*小红眼怪: tiểu hồng nhãn quái: con quái vật nhỏ mắt đỏ: nickname của Bảo Bảo cho Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ, từ nay trở đi sẽ dùng nhiều, Tớ thấy để Hán Việt nghe hay hơn nên sẽ không edit thuần Việt nickname này)

Giống như Nghiêm Trạch Thừa mà Từ Bảo Bảo đã nhìn thấy lúc mới đến tinh cầu này.

Do dự một chút, Từ Bảo Bảo vẫn cảm thấy hơi lo lắng, không nhịn được vươn tay đặt lên vai Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa nhìn không chớp mắt, ánh mắt của anh ta lạnh lùng nhìn màn hình trước mặt. Màn hình đã sớm được chia thành mấy phần, hiện lên tình trạng bốn phương tám hướng xung quanh Nghiêm Trạch Thừa, anh ta điều khiển cơ giáp một cước đá bay một con ma thú chuẩn bị đánh lén từ sau, cảm nhận được độ ấm truyền đến từ trên vai, dùng giọng nói không chút để ý nói: “Đừng sợ, chồng của em lợi hại lắm, nếu em thấy ghê tởm, có thể ra phòng phía sau ngủ một giấc. Em thấy cái nút màu lam đằng sau không? Ấn nút đó thì phòng phía sau sẽ mở ra.”  

Từ Bảo Bảo trong lòng đoán rằng Nghiêm Trạch Thừa là không muốn cậu phải nhìn cảnh đẫm máu như vậy, nhất thời cảm thấy ấm áp.

Cậu lắc đầu, sau đó lại nghĩ Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình, không nhìn được cậu, liền nói: “Không cần, tôi cũng muốn ở đây học một chút cách điều khiển cơ giáp, ừm, anh có gì muốn tôi hỗ trợ không?” Lúc nói lời này, Từ Bảo Bảo đầy mặt chờ mong nhìn Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa lại nhíu mày nói: “Em yếu như vậy, vẫn đi nằm đi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Đại gia nhà anh!

Từ Bảo Bảo yên lặng ném một cái xem thường, cậu lại một lần nữa nhìn thoáng qua cảnh huyết nhục bay tứ tung trên màn hình, nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình phỏng chừng cũng không giúp được cái gì, nếu tùy tiện làm gì đó nói không chừng lại gây thêm trở ngại chứ không giúp được gì, liền cởi dây an toàn, trong cơ thể lắc lư của cơ giáp đi về hướng phòng sau.

Sau khi đến chỗ cuối cùng của phòng điều khiển cơ giáp, Từ Bảo Bảo nhấn vào nút màu lam mà Nghiêm Trạch Thừa nói, cơ hồ trong nháy mắt, vách tường trước mắt liền di chuyển, lộ ra phòng sau.

Phòng sau thật ra chính là chỗ để ngủ, bài trí bên trong rất đơn giản, chỉ có một cái giường nhỏ, một cái bàn nhỏ, một chiếc ghế và nước trên bàn, ngoài những thứ đó ra thì chẳng có cái gì.

Mà bài trí kiểu này có liên quan rất lớn đến tính cách của Nghiêm Trạch Thừa.

Từ Bảo Bảo nghĩ nghĩ, liền đi vào. Cửa đằng sau tự động đóng lại, Từ Bảo Bảo cũng không để ý, cậu nằm lên giường, nhắm mắt lại, trực tiếp đi vào không gian, đầu tiên là giúp Tiểu Lục gieo trồng một ít rau dưa hay ăn thường ngày, tính toán tốt làm sao để tăng tinh thần của chính mình – không thể để Nghiêm Trạch Thừa lại khinh bỉ cậu như vậy một lần nữa – sau đó liền bắt đầu lắp ráp cơ giáp.

Bởi vì vẫn luôn nhớ đến tình hình bên ngoài cho nên Từ Bảo Bảo cũng không ngốc rất lâu trong không gian, cậu chỉ dựa vào trí nhớ của chính mình mà thí nghiệm tới thí nghiệm lui, sau khi thành công lắp ráp một cánh tay của cơ giáp cấp E liền theo nhắc nhở của Tiểu Lam, vội vàng đi ra khỏi không gian, chỉ là cậu vừa tỉnh liền phát hiện vị trí của chính mình không đúng!

Mở to mắt nhìn, không phải là trần nhà màu trắng, mà chỗ cậu đang nằm cũng không phải trên giường mềm mại, mà là một chỗ cực kỳ nhỏ hẹp!

Từ Bảo Bảo: “!!!”

Từ Bảo Bảo mơ màng một lúc mới rốt cuộc biết mình đang ở đâu, đầu cậu đầy hắc tuyến, hơi bất đắc dĩ cử động một chút, lại phát hiện khó cử động một cái dị thường, cũng không biết lúc trước vì sao mà lại ngã xuống giường, lăn đến chỗ này… Nhưng mà chắc chắn có liên quan rất lớn đến thao tác của Nghiêm Trạch Thừa. Sau ba phút, Từ Bảo Bảo rốt cuộc đi ra từ dưới giường, mông cậu đi ra trước, chờ tới lúc rút đầu ra khỏi gầm giường, lập tức thở nhẹ một hơi, vừa định nghỉ ngơi một lúc thì thấy Nghiêm Trạch Thừa biểu tình phức tạp đang đứng ở cửa.

Từ Bảo Bảo: “…”

Nghiêm Trạch Thừa: “… Em đang làm gì vậy?”

Từ Bảo Bảo đầy mặt xấu hổ, cậu vỗ vỗ quần áo trên người mình, đột nhiên nhanh trí giải thích nói: “Đây không phải do… Lúc anh điều khiển cơ giáp thì nơi này rung lắc rất mạnh sao… Ừm… Tôi cố ý ngủ dưới giường, chỗ đó tuy rằng nhỏ nhưng mà tốt xấu gì thì tôi cũng sẽ không bởi vì động tác của anh mà lăn khắp nơi.”

Nghiêm Trạch Thừa: “…”

Đôi mắt màu đỏ tươi của Nghiêm Trạch Thừa nheo lại, anh ta im lặng một lúc, tiến lên một bước, ấn một cái nút cũng màu lam bên cạnh giường, lập tức, trên giường giống như trên ghế xuất hiện một cái dây an toàn màu xanh da trời nhạt!

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo hơi muốn đi tự tử.

Nhìn biểu tình sống không còn gì luyến tiếc của Từ Bảo Bảo trước mặt, bên trong ánh mắt của Nghiêm Trạch Thừa ẩn ẩn mang theo mỉm cười, anh ta lại gần Từ Bảo Bảo một chút, vươn tay giúp Từ Bảo Bảo chỉnh lại đầu tóc lộn xộn, thấy Từ Bảo Bảo không né tránh, chỉ là biểu tình trên mặt càng phiền muộn hơn, đồng thời bắt đầu phủi bụi trên người, không nhịn được sung sướng cười: “Sao em lại ngốc như này cơ chứ.”

Động tác của Từ Bảo Bảo khựng lại, sau đó mới tiếp tục yên lặng phủi quần áo, cũng ở trong lòng tỏ vẻ hơi không muốn nói chuyện với tiểu hồng nhãn quái thiếu đánh này!

Ngón tay của Nghiêm Trạch Thừa xuyên qua mái tóc mềm mại của Từ Bảo Bảo, thỉnh thoảng có thể chạm vào da đầu Từ Bảo Bảo, chỉ một lát sau, Nghiêm Trạch Thừa có năng lực não bổ cũng cực kỳ cường đại liền có chút tâm viên ý mãn*, lúc này ghé sát vào Từ Bảo Bảo, hôn nhẹ một cái lên môi cậu.

(*心猿意马: thất thường)

Từ Bảo Bảo hoàn toàn bị đánh lén, cậu cảm nhận được môi chính mình nóng lên, trước mặt cũng xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng việc này không cản trở Từ Bảo Bảo mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về hướng Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa chớp mắt mấy cái, chững chạc đàng hoàng nói: “Anh vừa mới đột nhiên cảm thấy tinh thần lực hơi hỗn loạn, để không biến thành cỗ máy giết người, anh chỉ có thể làm thế.” Nói xong, còn ghét bỏ nói: “Em tưởng anh muốn hôn em chắc?”

Từ Bảo Bảo: “…” Nhịn! Nhất định phải nhịn!

Bình Luận (0)
Comment