Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 51

Bạch Dương Duệ hiển nhiên hơi không thích ứng được với Nghiêm Trạch Thừa bây giờ, anh ta nhíu mày một chút, nói: “Tôi không nói cậu bây giờ không tốt, chỉ là… Tôi thấy cậu có rất nhiều chỗ khác với lúc trước.”

Đôi mắt màu xám của Nghiêm Trạch Thừa chuyển chuyển. Anh bình tĩnh hơn nhiều tiểu hồng nhãn quái nóng nảy, cho nên nghe đến câu này, anh cũng chỉ cười, không nói gì.

Bạch Dương Duệ lại nhíu mày lần nữa, anh ta trầm ngâm một chút, nói: “Nhưng mà… Cậu lúc này cho tôi cảm giác giống như đứa bạn đã cùng chơi với tôi từ nhỏ đến lớn. Hơn nữa ngay cả ánh mắt cũng…”

Nghiêm Trạch Thừa nghe nói vậy, hơi gục đầu xuống, anh không chú ý đến Bạch Dương Duệ nữa, mà đi đến bên cạnh Từ Bảo Bảo, đưa tay sờ đầu Từ Bảo Bảo, nhẹ giọng nói: “Anh có dọa em không?”

“Không bị dọa a.” Từ Bảo Bảo nhún vai, “Nhưng mà nếu hai người định đánh tiếp thì em sẽ đi. Chờ hai người tỉnh táo lại rồi nói.”

Nghe vậy, Nghiêm Trạch Thừa thấp giọng cười, âm thanh trầm ấm kia như một phát súng vang lên ngay bên cạnh Từ Bảo Bảo, làm Từ Bảo Bảo cảm thấy như lỗ tai của cậu sắp mang thai đến nơi rồi.

Nghiêm Trạch Thừa thấy biểu tình của Từ Bảo Bảo tốt hơn một chút, liền hôn trán của Từ Bảo Bảo một chút, sau đó anh nghiêng đầu, nói với Bạch Dương Duệ: “Cậu đi đi.”

Bạch Dương Duệ cũng biết có ở lại cũng chỉ làm mình càng thêm mất mặt, anh ta nhìn thoáng qua Nghiêm Trạch Thừa cùng Từ Bảo Bảo, cuối cùng rời đi.

Chờ người đi rồi, Từ Bảo Bảo mới thả lỏng. Cậu kéo Nghiêm Trạch Thừa ngồi xuống sofa, thẳng thắn nói: “Hôm nay anh ta tới tìm em, người ta đã đến tận cửa, em cũng không thể không mời anh ta vào nhà được chưa? Những lễ phép cơ bản nhất em vẫn còn có. Về phần những việc bọn em nói lúc trước, nói thì anh cũng có thể đoán được, nhưng mà em đã đáp ứng anh sẽ ở bên anh rồi, chắc chắn sẽ không đi trêu chọc Bạch Dương Duệ, cho nên lúc đó em đã từ chối anh ta rồi, cơ mà đến lúc em tiễn anh ta thì anh trở lại…”

Tuy rằng Nghiêm Trạch Thừa không biết lúc trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe lời nói của Từ Bảo Bảo, cùng với trạng thái phòng ở lúc này, cũng có thể đoán được nhiều ít. Cái tính tình nóng nảy của anh mặt khác, anh cũng hiểu rõ, phản ứng đầu tiên nhất định là nổi trận lôi đình… Nghĩ đến đây, Nghiêm Trạch Thừa ôn hòa nói: “Tôi tin em. Chuyện này tôi sẽ nói cho tôi mặt khác.”

Từ Bảo Bảo nói: “Anh không thể câu thông với anh mặt khác sao?”

“Đúng vậy, nhưng tôi có thể cộng hưởng ký ức của tôi với cậu ta.”

“A…” Từ Bảo Bảo kéo dài âm điệu, tỏ vẻ tự mình biết, cậu gật đầu, sau đó nói, “Vậy anh có biết biện pháp nào có thể nhanh chóng ổn định anh ấy khi anh ấy đang trong trạng thái nổi giận không?”

Nghiêm Trạch Thừa nghe được lời Từ Bảo Bảo, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó hơi cười.   

Từ Bảo Bảo: “… Anh cười cái gì?”

“Cái này, hoàn toàn dựa vào biểu hiện của em thôi, chỉ cần em làm một số việc khiến cậu ta vui vẻ là được.” Nghiêm Trạch Thừa nói: “Lúc cậu ta nổi giận, em ôm lấy cậu ta, hoặc là hôn môi, đều được.”

Từ Bảo Bảo: “…”

“Tin tôi, cậu ta sẽ lập tức bình tĩnh lại.”

Từ Bảo Bảo hoài nghi nhìn Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa thấy bộ dáng không quá tin tưởng của Từ Bảo Bảo, nở một nụ cười sung sướng, anh ngồi xuống bên cạnh Từ Bảo Bảo, hơi dí sát vào người cậu, dò hỏi: “Đoạn thời gian gần đây, các em ở chung thế nào?”

“Hoàn hảo.”

“Ừ. Chưa đến nửa năm nữa, em sẽ tốt nghiệp… Cơ giáp bây giờ em đã làm đến đâu rồi?” Tiểu hồng nhãn quái bình thường rất keo kiệt, căn bản sẽ không chia sẻ ký ức cho Nghiêm Trạch Thừa mắt xám, cho nên Nghiêm Trạch Thừa đối với tình trạng phát triển hiện tại của Từ Bảo Bảo, toàn bộ đều là lúc ngẫu nhiên đi ra, từ miệng Từ Bảo Bảo mà biết được.

“Em vẫn đang làm. Anh thì sao?”

“Tôi sao? Tôi… cũng tàm tạm. Nhưng mà, bây giờ cậu ta cũng học được tranh đoạt cơ thể với tôi, chuyện này ngược lại làm tôi cảm thấy cực kỳ phiền toái. Về sau… Nếu, tôi nói là nếu, tôi vẫn sẽ luôn như này, em sẽ cảm thấy không tốt sao?”

Từ Bảo Bảo nghe được lời này của Nghiêm Trạch Thừa, hơi sửng sốt. Cậu không nhịn được ngồi ngay ngắn lại, cực kỳ nghiêm túc hỏi Nghiêm Trạch Thừa: “Lời này của anh là đã suy nghĩ thật lâu rồi mới nói, hay hỏi bừa vậy?”

Nghiêm Trạch Thừa cười khổ nói: “Đương nhiên là nghiêm túc nói ra rồi. Nguyên bản tôi còn tưởng rằng, chỉ cần tôi ở trong cơ thể nghỉ ngơi thật tốt hồi sức, một ngày nào đó có thể bởi vì luôn tiếp xúc với em mà đánh bại cậu ta, thế nhưng tôi nhầm. Giá trị vũ lực của tôi mặt khác sau khi tinh thần phân liệt cường hãn hơn tôi nhiều, nếu chỉ xét về việc tranh giành chiếm đoạt, tôi căn bản không phải đối thủ của cậu ta. Nhắc đến mới nhớ, những năng lượng mà tôi đạt được khi tiếp xúc với em, toàn bộ đều bị tôi mặt khác hấp thu hết.”

Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt, tuy rằng cậu biết rằng nửa năm vừa qua, thời gian tiểu hồng nhãn quái tồn tại rất dài, nhưng cậu không thể nào ngờ được sự thật dĩ nhiên lại cái dạng mà anh đang nói.

Lúc trước bọn họ ước định không phải như vậy!

Từ Bảo Bảo cau mày, tuy rằng cậu cũng không quá để ý tính cách người yêu của mình như nào, nhưng như bây giờ, cái hành vi cứ một lúc lại biến thành một người khác, thật sự làm Từ Bảo Bảo hơi không chống đỡ được. Tuy rằng lúc trước Từ Bảo Bảo còn cảm thấy như vậy cũng rất thú vị, thế nhưng thời gian dài, nhất là khi đã được trải qua tính tình kỳ quái kia của tiểu hồng nhãn quái, ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy cực kỳ vô lực được chưa?… Nhưng mà, tiểu hồng nhãn quái thật ra đối xử với cậu cũng rất tốt. Nghĩ đến đây, Bảo Bảo không nhịn được hơi rối rắm.

Nghiêm Trạch Thừa tựa hồ cũng biết cái loại tình huống giống như của anh này, rất khó để Từ Bảo Bảo tiếp thu, nhưng Từ Bảo Bảo là người gien xứng đôi duy nhất của anh, hơn nữa anh hiện tại cũng cực kỳ thích Từ Bảo Bảo. Anh căn bản không nghĩ sẽ để cậu chạy thoát.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Trạch Thừa thở dài một cái: “Nếu em thật sự không thể nào chịu được mà nói, vậy đi tìm Bạch Dương Duệ đi.”

Từ Bảo Bảo nghe được Nghiêm Trạch Thừa nói, hung hăng nhíu mày, cậu khó chịu nói với Nghiêm Trạch Thừa: “Ở trong lòng anh, em chính là loại người lẳng lơ như vậy sao? Chỉ cần tùy tiện có một người có gien xứng đôi với em, em liền có thể không hề có vấn đề gì mà sống với người đó sao? Anh cũng có thể biết, hơn nửa năm này, người tiếp xúc nhiều nhất với em chính là anh mặt khác đấy, nếu em không chịu được anh ấy mà nói, chắc đã tự bỏ đi từ sớm rồi.”

Nghiêm Trạch Thừa nghe đến câu này, khóe miệng hơi cong lên.

Thật ra trong lòng anh cũng hiểu rõ, Từ Bảo Bảo chắc chắn sẽ không vứt bỏ anh, anh nói những lời này cũng chỉ muốn để chính miệng Từ Bảo Bảo thừa nhận điều đó mà thôi. Cơ mà tuy rằng Từ Bảo Bảo nói những lời này, cũng chỉ thừa nhận anh mặt khác mà thôi…

Mặc dù theo anh, bọn họ đều là cùng một người, thế nhưng thời gian dài, nghe được Từ Bảo Bảo nói người tiếp xúc nhiều nhất chính là anh mặt khác, Nghiêm Trạch Thừa mắt xám trong lòng cũng hơi không quá vui vẻ.

Nếu không phải bởi vì anh không tranh được với người kia…

Nghiêm Trạch Thừa thở dài một hơi. Anh lâm vào một loại mâu thuẫn.

Một mặt, anh bởi vì Từ Bảo Bảo không rời đi mà vui vẻ, nhưng mặt khác, lại bởi vì người làm bạn với Từ Bảo Bảo không phải là chính mình mà khổ sở…

Từ Bảo Bảo hoàn toàn không biết Nghiêm Trạch Thừa đang tự hỏi cái gì, cậu chỉ lại gần, sờ đầu Nghiêm Trạch Thừa, đồng thời cam đoan nói: “Anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không phụ lòng anh.”

Nghiêm Trạch Thừa ôn nhu cười.

Hai người tiếp theo lại nói chuyện trong chốc lát, đến lúc Nghiêm Trạch Thừa mắt xám rời đi, anh không nhịn được mà hôn đỉnh đầu Từ Bảo Bảo một chút. Nụ hôn ôn nhu này làm tinh thần Từ Bảo Bảo có một tia hoảng hốt.

Lúc cậu vừa muốn nói thì chỉ thấy Nghiêm Trạch Thừa trước mặt đã biến thành tiểu hồng nhãn quái tính tình nóng nảy kia, nhất thời nuốt hết tất cả những lời muốn nói vào bụng.

Tiểu hồng nhãn quái nhìn Từ Bảo Bảo muốn nói lại thôi, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm người trước mặt.

Trước đó cái gạt tàn thuốc kia cũng đã cộng hưởng với anh một phần ký ức cuộc nói chuyện với Từ Bảo Bảo, cho nên anh biết ý trong lòng Từ Bảo Bảo, lúc nghe Từ Bảo Bảo nói không ghét bỏ anh, anh cũng cực kỳ vui vẻ, thế nhưng sau khi chiếm được quyền cơ thể, lại thấy khuôn mặt đỏ bừng của Từ Bảo Bảo, tiểu hồng nhãn lúc này liền bùng nổ!

Cái gạt tàn thuốc chết tiệt kia chắc chắn đã thừa dịp anh không ở đây mà làm gì đó với Từ Bảo Bảo!

Thật giống lúc mà anh ta nhân cơ hội hôn Từ Bảo Bảo!

Tiểu hồng nhãn nổi giận đùng đùng hỏi: “Cái hàng kia lại hôn em sao?!”

Từ Bảo Bảo: “… A? Làm sao vậy?” Từ Bảo Bảo vô tội nhìn tiểu hồng nhãn, cũng không rõ làm sao mà tiểu hồng nhãn vừa mới bình tĩnh, trong nháy mắt đã biến thành bộ dáng tức giận lúc này? Hình như cậu cũng chưa nói gì mà? Chẳng lẽ Nghiêm Trạch Thừa mắt xám không cộng hưởng ký ức cuộc nói chuyện giữa bọn họ lúc trước sao?

Không nên a…

Cậu chớp mắt một chút, ngay sau đó thấy tiểu hồng nhãn khó chịu lay tóc chính mình một chút, con mắt màu đỏ tươi hơi nheo lại, nói: “Em cứ trực tiếp nói cho anh biết, thằng đó lại hôn em ở đâu là được.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo hơi do dự, không biết Nghiêm Trạch Thừa lại phát điên cái gì, nhưng mà cậu vẫn cực kỳ thành thành thật thật chỉ đỉnh đầu mình. Ngay sau đó, tiểu hồng nhãn lập tức bật người lên từ sofa, hôn một phát thật mạnh lên đỉnh đầu Từ Bảo Bảo! Nhưng mà bởi vì không khống chế tốt khoảng cách, răng nanh của anh cũng đập thật mạnh vào đầu cậu…

Bảo Bảo hoàn toàn không ngờ rằng Nghiêm Trạch Thừa thế nhưng sẽ làm như vậy, không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy một trận đau trên đầu.

Nghiêm Trạch Thừa: “…”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo ôm đầu của mình, bất đắc dĩ nói: “Hóa ra anh muốn trả thù em bằng cách này sao?”

Nghiêm Trạch Thừa là gien cấp SS, việc này dẫn đến các bộ phận trên cơ thể anh đều cường hãn hơn so với người bình thường, mà ngay cả răng nanh cũng cứng hơn răng người bình thường một chút. Từ Bảo Bảo chỉ cảm thấy nước mắt cậu sắp chảy ra rồi. Nhưng mà hành động của Nghiêm Trạch Thừa cũng làm cho Từ Bảo Bảo hiểu được tâm tư của anh đến mức nào đó… Cậu thở dài một hơi, nghĩ đến Nghiêm Trạch Thừa mắt xám nói cậu phải vuốt lông* anh mới được, dừng một chút, nói với Nghiêm Trạch Thừa đang lớ ngớ: “Anh hoàn toàn không cần phải như vậy. Dù sao thì thời gian chúng ta ở chung với nhau cũng dài hơn, có nhiều chỗ anh đã hôn em mà anh ấy cũng chưa hôn.”

(*thuận mao)

Từ Bảo Bảo vừa nói xong câu đó, ánh mắt Nghiêm Trạch Thừa trở nên sáng lấp lánh.

Anh nhỏ giọng hỏi: “Thật không?”

Từ Bảo Bảo nhìn bộ dáng thật cẩn thận kia của anh, tâm tình khó hiểu trở nên tốt hơn, cậu cười: “Đương nhiên là thật.”

Bình Luận (0)
Comment