Gần như trong nháy mắt Từ Bảo Bảo nói câu đó, Nghiêm Trạch Thừa giống như một con cún nhỏ lại gần cậu. Đầu tiên anh cọ hai cái trên người Từ Bảo Bảo, sau đó liền kéo tay Từ Bảo Bảo, cười nói: “Bảo Bảo, sao anh lại thích em thế này!”
Từ Bảo Bảo: “…”
Khóe miệng Từ Bảo Bảo run rẩy, cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa thật sự cũng hơi ngốc, cậu cũng không quá muốn tiếp tục nói chuyện này với Nghiêm Trạch Thừa.
Nói xong lời này, Nghiêm Trạch Thừa chẳng ngượng ngùng tí nào, lại lại gần muốn hôn Từ Bảo Bảo, lúc đầu Từ Bảo Bảo còn muốn trốn một chút, sau lại nghĩ đến nhỡ đâu bây giờ trong lòng tiểu hồng nhãn còn giận, cho nên cũng cho anh hôn, dù sao cũng chỉ là hôn hôn mà thôi, mấy con cún đáng yêu lúc trước cậu gặp trên đường cũng sẽ ngẫu nhiên liếm tới liếm lui cậu một chút, không quan trọng.
Sau khi hôn xong, Nghiêm Trạch Thừa nghĩ nghĩ, nói: “Hình như anh cũng chỉ mới hôn má với miệng của em, từ cổ trở xuống chưa hôn chỗ nào, vậy chỗ nào mà anh hôn rồi mà thằng đó chưa hôn?”
Từ Bảo Bảo: “…” Chỉ có trời mới biết là lời nói trước kia cũng chỉ là Từ Bảo Bảo tùy tiện nói! Hiện tại nghe Nghiêm Trạch Thừa hỏi, Từ Bảo Bảo nghẹn, sau một lúc lâu vẫn chưa trả lời.
Mà sự chần chừ rõ ràng này cũng bị tiểu hồng nhãn phát hiện, anh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc trong nháy mắt: “Bảo Bảo, em đang lừa anh sao?”
“Không có không có… Anh ấy chưa từng hôn… ừm, mặt em.”
“Thật không?” Lúc này đây người hoài nghi đã đổi thành Nghiêm Trạch Thừa.
Từ Bảo Bảo miễn cưỡng nói: “Đương nhiên là thật.”
Nghiêm Trạch Thừa: “… Sao anh lại cảm thấy có chút không đáng tin nhỉ.”
“Chẳng lẽ anh không tin em sao?” Từ Bảo Bảo nhất thời mở to hai mắt nhìn, một bộ dáng không thể nào tin nổi. Cậu nhớ lúc còn ở trên Trái Đất, con gái đều tỏ ra đáng yêu để dỗ bạn trai, cảm thấy có hiệu quả y hệt như việc cậu đang làm bây giờ vậy, suýt nữa không nhịn được mà cười lớn.
May mà, chỉ số thông minh của tiểu hồng nhãn rõ ràng cũng không cao như trong tưởng tượng, sau khi nhìn thấy Từ Bảo Bảo như vậy, lập tức nói: “Tất nhiên là anh tin em rồi!”
Từ Bảo Bảo lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một cái, lại gần chủ động hôn một cái lên mặt Nghiêm Trạch Thừa.
…
Trong quãng thời gian sau đó, Bạch Dương Duệ ngược lại cũng không còn đến tìm Từ Bảo Bảo, chắc có lẽ Nghiêm Trạch Thừa cũng đã lén lút đi cảnh báo Bạch Dương Duệ. Từ Bảo Bảo cũng không để ý chuyện này lắm, bình thường cậu cũng làm theo chỉ dẫn của Nghiêm Trạch Thừa mắt xám, ngẫu nhiên làm nũng với tiểu hồng nhãn, tiểu hồng nhãn liền trở nên thuần phục dễ bảo, ít nhất là không còn không khống chế được cảm xúc nữa.
Ngày thường Từ Bảo Bảo ngoài lúc chơi đùa với Nghiêm Trạch Thừa, phần lớn thời gian đều khoái trá ở trong không gian lắp ráp cơ giáp.
Gần đây, cậu lại bắt đầu lắp ráp cơ giáp cấp E, cơ giáp này là do cậu đột nhiên nghĩ ra, bất kể là ngoại hình hay là linh kiện, có rất nhiều thứ đều là do cậu tự thiết kế. Vốn cơ giáp cấp E bởi vì nhiều loại nguyên nhân nên không thể trang bị vũ khí, nếu không thì sẽ rất dễ bị hủy hoại. Thế nhưng trong lúc Từ Bảo Bảo tự hỏi một chút, lúc lắp ráp cơ giáp, lựa chọn mấy loại linh kiện tốt hơn, tuy rằng những linh kiện đó tương đối hiếm có, nhưng cuối cùng cậu cũng trang bị được một cái vũ khí trên cái cơ giáp cấp E kia!
Trừ cái này ra, Từ Bảo Bảo cũng gia cố thêm một tầng nữa bên ngoài cơ giáp đó.
Cuối cùng cậu cẩn thận tự hỏi một chút, tính toán xem nên nộp bài tập cơ giáp kia hay là nộp cơ giáp cấp E đã được cải tạo này.
Cậu đã làm xong cái cơ giáp cấp D kia, nhưng nếu dựa theo trình độ của những học sinh đứng đầu thì lúc này vẫn chưa thể làm xong, ít nhất vẫn sẽ chưa làm đến tứ chi. Cậu cũng không có ý định nổi bật như vậy, chung quy cầm ra thể nào cũng gặp phiền toái lớn, mà cậu cũng có thể thành công đỗ vào trường quân đội chỉ dựa vào cơ giáp cấp E đã được cải tạo.
Thời gian nhoáng một cái mà qua, rất nhanh đã đến này nộp tác phẩm dự thi.
Buổi tối trước ngày đó, Từ Bảo Bảo cất cơ giáp cấp E đã được cải tạo vào một cái hộp, hơn nữa còn chuẩn bị tốt hết tất cả mọi thứ, cho nên sáng hôm sau lúc rời giường, Từ Bảo Bảo cũng không cảm thấy sốt ruột lắm. Sau khi nói một tiếng với Nghiêm Trạch Thừa, cậu ngồi lên xe bay do người máy lái đi đến trường học.
Vốn Nghiêm Trạch Thừa cũng muốn đi theo, dù sao chuyện này cũng coi như là một sự kiện trọng đại, có người thân hay người yêu đi cùng cũng là chuyện bình thường. Nhưng bởi vì tạm thời có chút việc, anh chỉ có thể để Từ Bảo Bảo đi một mình.
Từ Bảo Bảo cũng thấy không sao, dù sao cũng đã là một người trưởng thành, có một số việc đúng là nên tự mình phụ trách. Lại nói lúc trước khi còn ở cô nhi viện, Từ Bảo Bảo đều tự một mình làm rất nhiều việc, cũng không xảy ra sơ suất gì.
Ngược lại Nghiêm Trạch Thừa lại là một bộ dáng thật có lỗi với Từ Bảo Bảo, lúc sắp đi, còn giữ lấy Từ Bảo Bảo hôn thật nồng nhiệt. Nụ hôn ước chừng kéo dài 5 phút, làm cả người Từ Bảo Bảo đều mềm nhũn ra.
Theo quy định của đế quốc, nếu một người sau khi tốt nghiệp trung học mà không thi đỗ trường quân đội thì phải kết hôn với người gien xứng đôi của mình ngay lập tức. Cho nên hôm nay cũng là một ngày tương đối quan trọng, quyết định tương lai của phần lớn người.
Nhất là đối với vài người mà kỳ vọng vào được trường quân đội mà nói, khảo hạch (kiểm tra đánh giá) hôm nay, lại càng quan trọng.
Lúc Từ Bảo Bảo tới trường học cũng không còn sớm nữa, dẫn đến chuyện cậu ở cửa trường học đã nhìn thấy hai học sinh đang khóc đến bi thương dị thường, bên cạnh còn có người đang an ủi bọn họ.
Trầm mặc một chút, Từ Bảo Bảo thở dài một cái.
Tay cầm cơ giáp của cậu cũng hơi run run.
Trên đường đi đến phòng học, trong lòng Từ Bảo Bảo vẫn luôn có một cỗ cảm giác không thể nào tả nổi, cậu cảm thấy hơi khó chịu. Lúc còn ở Trái Đất, mặc dù học sinh trung học cũng phải trải qua kỳ thi đại học cực kỳ tàn khốc, nhưng đại học đã trở thành thứ mà có mặt ở khắp mọi nơi, ít mà nói cũng có mấy trăm khoa. Kể cả khi điểm thi của học sinh rất thấp, họ vẫn có thể đến trường, chẳng qua là phân biệt giữa khoa chuyên và khoa chính quy mà thôi. Nhưng hiện tại, trong toàn bộ các hành tinh đã được khai phá, trường quân đội tổng cộng chỉ có bảy hay tám khoa, học sinh được nhận trong một năm tuyển sinh cũng chỉ khoảng bảy đến tám nghìn người, càng không nói đến thí sinh không chỉ đến từ một tinh cầu…
Nhiều học sinh hơn, trường học lại tiến hành tuyển theo thứ tự, cạnh tranh tự nhiên trở nên tàn khốc hơn rất nhiều.
Về phần Từ Bảo Bảo, hoàn toàn nhờ có không gian hỗ trợ nên cậu mới có thể thuận buồm xuôi gió như thế. Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan rất lớn đến sự chăm chỉ của cậu, nếu không cho dù có không gian, Từ Bảo Bảo lại không chăm chỉ, cũng không thể nào lắp ráp được một cái cơ giáp như thường.
Dọc đường đi Từ Bảo Bảo đều cúi đầu, hết sức cố gắng không nhìn những thí sinh xung quanh. Đến lúc đến văn phòng giáo viên, mấy học sinh lúc trước nói muốn thi vào trường quân đội đều đã có mặt hết. Cậu vừa đẩy cửa đi vào, những người đó đều đồng loạt nhìn về phía cậu, đồng thời cũng nhìn về phía chiếc hộp Từ Bảo Bảo cầm trong tay.
Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt, hơi không hiểu lắm, ngay sau đó liền nghe thấy giáo viên chế tạo cơ giáp nói: “Bảo Bảo, trò đến rồi sao?”
“Dạ…” Từ Bảo Bảo trả lời một tiếng, nhìn nhìn người xung quanh.
Thời gian một năm không gặp, trừ bỏ Quý Châu lúc trước đã chọc giận Từ Bảo Bảo thì những người còn lại Từ Bảo Bảo đều không có ấn tượng gì, nhưng tốt xấu gì thì cũng là bạn cùng lớp, Từ Bảo Bảo cũng nở một nụ cười với họ. Liếc mắt đảo qua, Từ Bảo Bảo phát hiện, trong đó có một học sinh không cầm cơ giáp trên tay, còn có ba học sinh cũng chưa làm xong cơ giáp.
Sau khi giáo viên chế tạo cơ giáp vô tình gặp được Từ Bảo Bảo ở hiệu sách, liền kỳ vọng cực kỳ cao đối với Từ Bảo Bảo. Sau khi ông thấy Từ Bảo Bảo, trên khuôn mặt vẫn luôn nói năng thận trọng cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, nhưng mà hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện với Từ Bảo Bảo, ông tiếp tục nói: “Đợi lát nữa sẽ có giám khảo đến đây đánh giá cơ giáp của các trò, hơn nữa cũng sẽ hỏi ý kiến các trò về những vấn đề linh tinh xảy ra trong quá trình lắp ráp cơ giáp, các trò chỉ cần trả lời chi tiết và thành thật, được chưa?”
“Dạ vâng!”
Một học sinh trong những người chưa lắp ráp xong cơ giáp khúm núm tiến lên, nhỏ giọng nói: “Thầy ơi, cơ giáp của con còn chưa làm xong, liệu con có thể để giám khảo đánh giá thành quả như vậy không…”
Hai học sinh khác cũng cực kỳ khẩn trương nhìn giáo viên.
Giáo viên hòa ái cười cười: “Đương nhiên có thể rồi, mặc dù các trò chưa làm xong, nhưng chỉ cần phần cơ giáp mà các trò đã lắp được xuất sắc hơn người khác, các trò cũng có thể trúng tuyển trường quân đội.”
Nghe nói vậy, ba học sinh kia đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đồng thời, giáo viên cũng chuyển ánh mắt đến học sinh tay không mà tới kia.
Vẻ ngoài của học sinh thập phần diễm lệ, lúc này đang nhai kẹo cao su, vẻ mặt không hề gì đứng một bên, thoạt nhìn giống như đã buông tha kỳ thi này vậy. Từ Bảo Bảo tò mò nhìn cậu ta, chỉ cảm thấy cậu ta xinh đẹp đến mức phi giới tính, hơn nữa còn mái tóc vàng rực dài đến eo của cậu ta, kết hợp với khuôn mặt nữ tính kia, làm người khác cảm thấy hoàn toàn không biết cậu là nam hay nữ.
Học sinh kia thấy ánh xung quanh đều chuyển đến trên người mình, khóe miệng của cậu hơi nhếch, nhún vai nói: “Tôi không cần cố gắng, vị hôn phu của tôi là tướng quân đế quốc, anh ta đã cho người lấy một chỗ trong trường đế quốc cho tôi rồi. Tôi đến đây để lấy hợp đồng đã ký lúc trước.”
Mọi người: “…”
Gần như ngay sau khi người nọ nói câu này, cả văn phòng loạn hết lên, nhưng mà chỉ một lúc sau yên tĩnh trở lại, chỉ là… Nhóm người kia đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Từ Bảo Bảo.
Từ Bảo Bảo: “…” Mẹ nó chuyện này liên quan gì đến cậu! Cậu không dựa vào vị hôn phu của cậu!
Từ Bảo Bảo vô tội nhìn người xung quanh, làm bộ như chính mình không hiểu ám chỉ của người ta.
Giáo viên chế tạo cơ giáp nhíu mày một chút, hừ một tiếng, tay hơi duỗi ra, một người máy ngay lập tức cầm hợp đồng đã ký lúc trước của người diện mạo diễm lệ mang đến đây.
Cậu ta cũng chờ như thế, cầm hợp đồng lập tức xoay người rời đi. Nhưng mà do bề ngoài quá đẹp, kể cả hành động như vậy, cậu ta làm ra cũng không làm cho người ta sinh ra bất cứ cảm giác chán ghét nào.
Từ Bảo Bảo không nhịn được nhìn bóng dáng của người kia một chút, cảm thấy mái tóc dài màu vàng kia thật sự rất dễ nhìn.
Quý Châu lúc trước vẫn luôn làm phiền Từ Bảo Bảo cũng tham gia lần dự thi này, trong tay của cậu ta cầm một cơ giáp cấp E, thừa lúc mọi người còn đang nhìn cậu con trai tóc vàng kia, đi tới bên cạnh Từ Bảo Bảo, kéo tay áo cậu, nhỏ giọng khiêu khích nói: “Vị hôn phu của cậu không phải cũng là thiếu tướng sao? Sao không tranh thủ nhờ anh ta lấy cho cậu một chỗ trong trường quân đội?”
Từ Bảo Bảo liếc cậu ta một cái, không chút để ý nói: “Cậu cũng muốn lấy một chỗ sao? Tớ có thể về hỏi người yêu tớ giúp cậu một chút đó.”
Quý Châu sửng sốt, hung tợn nói: “Ai thèm cái chỗ kia của cậu!”