Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 53

Từ Bảo Bảo nhún vai.

Cậu cũng chỉ thuận miệng nói câu kia thôi, cũng không thật sự muốn cho Quý Châu một chỗ. Theo cậu, cậu còn chưa kết hôn với Nghiêm Trạch Thừa, đương nhiên cũng không muốn phiền toái đến người yêu của mình.

Huồng hồ cái cuộc thi như này, chỉ có dựa vào thực lực của chính mình mà thành công mới có thể làm người ta càng trở nên hưng phấn hơn.

Quý Châu một lát sau cũng bình tĩnh lại, cậu ta hừ một tiếng, bộ dáng tỏ ra cực kỳ không vui, một lát sau, thấy Từ Bảo Bảo căn bản không phản ứng cậu ta, còn nói: “Cơ giáp cậu làm ra là cấp bậc gì?”

Từ Bảo Bảo: “Cấp E đó.”

“Hừ, thế thì cậu phải cẩn thận đi. Trong lớp chúng ta có một người đã làm cơ giáp cấp D rồi. Bình thường trường quân đội trong một lớp cũng chỉ tuyển một hai người mà thôi. Hiện tại có một người đã đi cửa sau, cuối cùng đương nhiên cũng chỉ còn lại một chỗ. Tuy rằng cậu cũng làm ra một cái cơ giáp cấp E thoạt nhìn có vẻ không tồi, nhưng người kia trong lớp chúng ta chính là đã làm được cơ giáp cấp D đó…” Đứa bé Quý Châu này cực kỳ có ý tứ, lúc nói lời này, mặt đầy kiêu ngạo, như kiểu cái cơ giáp là do cậu ta làm vậy.

Từ Bảo Bảo nhìn bộ dáng kia của cậu ta, không nhịn được cười một chút.

Quý Châu nguyên bản còn đang đắm chìm trong cơ giáp cấp D, lúc này thấy khuôn mặt tươi cười của Từ Bảo Bảo, vì thế lại tạc mao:”Cậu cười cái gì! Tuy rằng năng lực của tôi cũng chỉ đủ để làm ra một cái cơ giáp cấp E, nhưng cơ giáp này chính là chính tôi không theo bản thiết kế nào tự mình làm ra! Nói chung còn tốt hơn nhiều so với cái loại chỉ có tinh thần lực cấp E như cậu! Hừ!”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo không chút để ý gật gật đầu: “Được được được, cậu nói thế nào cũng được.”

Quý Châu: “…” Sao lúc nào cũng có một loại cảm giác như đấm vào bông vậy.

Trong khoảng thời gian tiếp theo giáo viên lại nói về một số thứ cần chú ý, đều nói để cho các học sinh không cảm thấy căng thẳng, ngay sau đó liền dẫn các học sinh đến một phòng học.

Ở đó, giáo viên khảo hạch từ trường quân đội đã có mặt.

Những giáo viên đó nguyên bản đang đứng nói chuyện phiếm, thấy các học sinh đã đến liền đều thu lại biểu tình trên mặt một chút, thản nhiên nhìn các học sinh. Những học sinh đi đằng trước cũng hơi căng thẳng, nhưng mà rất nhanh bình tĩnh trở lại, bọn họ lục tục đặt cơ giáp lên bàn, chính mình thì đứng phía sau.

Các giáo viên bắt đầu xem từ cái thứ nhất.

Bọn họ xem những cơ giáp đó, ngẫu nhiên còn hỏi học sinh đứng ở sau bàn hai câu, đều là những vấn đề liên quan đến cơ giáp của họ.

Từ Bảo Bảo đứng ở vị trí gần cuối, là người thứ hai đếm từ dưới lên. Hiện tại giám khảo còn cách cậu rất xa, cậu nhìn không chớp mắt, ở trong lòng tự nhủ chờ sau khi cuộc thi chấm dứt thì đi vào không gian ăn chút gì đó, khao bản thân một chút.

Nói thật, cậu cũng quá lo lắng về lần dự thi này, theo cậu, cơ giáp mà cậu làm ra thật sự vẫn rất tốt, ngay cả Tiểu Lam cũng đã gật đầu, thực lực hoàn toàn có thể vào được trường quân đội, cho nên cậu căn bản không lo lắng điểm này.

Nếu vạn nhất không vào được…

Đến lúc đó rồi nói.

Nhưng mà, người xung quanh thì không bình tĩnh được như Từ Bảo Bảo.

Các giáo viên cứ đi đến một cái bàn rồi lại một cái bàn hỏi ý kiến học sinh, khiến cho các học sinh đang trong thời gian chờ đợi ở sau càng ngày càng trở nên căng thẳng, học sinh ở trước Từ Bảo Bảo còn hơi run run.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của học sinh kia, rốt cuộc Từ Bảo Bảo tưởng cậu ta đang ăn phải cái gì đó không tốt, không nhịn được hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Không sao… Tớ chỉ hơi căng thẳng thôi…” Giọng nói của học sinh kia rất nhỏ.

Từ Bảo Bảo nhìn lướt qua bàn của cậu ta.

Cơ giáp của học sinh kia không biết vì sao mới chỉ được lắp được một nửa, cho nên xem ra thực lực có vẻ không bằng các học sinh khác. Từ Bảo Bảo cẩn thận nhìn nhìn cơ giáp của người kia, phát hiện cậu ta cũng là dựa vào năng lực của chính mình để chế tác cơ giáp cấp E kia, tuy rằng không có cái gì đặc biệt nổi bật, nhưng cũng xem như là một cơ giáp tương đối đúng quy đúng củ.

Ít nhất theo Từ Bảo Bảo, cậu ta không lắp sai một cái linh kiện nào.

Ngược lại thì học sinh đằng trước, tuy rằng cơ giáp cấp E kia thoạt nhìn được lắp ráp hoàn hảo, nhưng Từ Bảo Bảo chỉ nhìn thoáng qua đã có thể thấy ba linh kiện bị trang bị sai.

Nhưng mà nói chung thì, theo Từ Bảo Bảo, học sinh lớp này vẫn cực kỳ không tồi.

Ít nhất so với những học sinh mà Từ Bảo Bảo đã thấy được trên mạng thì thành tích của những học sinh này tốt hơn nhiều.

Sau khi Từ Bảo Bảo lại một lần nữa an ủi học sinh kia, liền tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngẩn người.

Một lát sau, Quý Châu đứng ở bên trái Từ Bảo Bảo, quang vinh trở thành người cuối cùng, cũng không biết trong đầu lên cơn cái gì, cậu ta vươn tay ra chọc chọc cánh tay Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo quay đầu lại.

Trên mặt Quý Châu hiện ra một tia rối rắm, còn kèm theo cảm giác cẩn thận từng ly từng tí.

Tuy rằng lúc trước ở trường học cậu ta thuộc về nhóm học sinh dễ gây chuyện, hơn nữa còn là loại bắt nạt kẻ yếu, đã từng đối xử cực kỳ không tốt với Từ Bảo Bảo, nhưng cậu ta rốt cuộc vẫn là một học sinh, đối mặt với những tình huống trọng đại mà có thể quyết định tương lai của cậu ta như này, hơn nữa biểu tình của những giáo viên kia còn cực kỳ nghiêm túc, cho nên vẫn hơi sợ hãi. Nhất là một người trong những giáo viên kia, mặt hoàn toàn không đổi sắc, cứ giống như là người khác nợ ông ta rất nhiều tiền vậy…

Cho nên Quý Châu không nhịn được liền chọc Từ Bảo Bảo, tìm kiếm an ủi từ cậu…

Vì vừa rồi cậu ta tận mắt nhìn thấy Từ Bảo Bảo an ủi học sinh phía bên kia.

Từ Bảo Bảo cực kỳ ngắn gọn: “Sao?”

Quý Châu ho nhẹ một tiếng. Trước khi thi, cậu ta hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ là người cuối cùng. Hơn nữa xung quanh cậu ta cũng chỉ có một mình Từ Bảo Bảo, Từ Bảo Bảo lại thoạt nhìn như là một người dễ bị dọa như vậy, cậu ta mới có thể bất đắc dĩ nói chuyện với Từ Bảo Bảo, không phải bởi vì cậu ta sợ, mà là vì cậu ta có người đồng hoàn cảnh. Cậu ta nhìn Từ Bảo Bảo, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ cậu không căng thẳng sao?”

Từ Bảo Bảo nhún nhún vai, cực kỳ thẳng thắn nói: “Tôi tự nhận đã chuẩn bị tốt nhất có thể rồi, nếu như vậy mà còn không đủ, tôi đây đành phải buông tha thôi.”

Quý Châu hơi sửng sốt.

Cậu ta hoàn toàn không nghĩ rằng Từ Bảo Bảo thế nhưng lại có thể suy nghĩ thông suốt như vậy… Nhưng mà nói thì dễ, muốn chân chính tỉnh táo thì thật ra vẫn cực kỳ khó khăn, ít nhất thì Quý Châu tự an ủi bản thân như vậy, tim vẫn đập nhanh hơn bình thường một chút.

Một lát sau, giám khảo cũng đã tới trước mặt học sinh bên cạnh Từ Bảo Bảo.

Mấy giáo viên quay mặt nhìn nhau, nhưng mà đằng trước họ cũng đã gặp trường hợp chưa hoàn thành như học sinh này, cho nên bọn họ cũng không có vẻ quá mức kinh ngạc. Một giáo viên nữ trong bọn họ hỏi: “Vì sao cơ giáp này của trò mới làm được một nửa?”

Học sinh kia cũng chẳng đỡ căng thẳng bao nhiêu sau khi được Từ Bảo Bảo an ủi, bây giờ cậu ta vẫn cực kỳ căng thẳng như cũ.

Sau khi bị giáo viên hỏi, học sinh kia khó khăn nói: “Con… con đã thử dùng rất nhiều phương pháp để chế tác cơ giáp này, kết quả là không có đủ thời gian… Cho nên không thể  lắp ráp hết được… Đúng rồi, con còn đem tất cả những linh kiện con đã thử trước kia đến đây…” Cậu ta nói xong câu đó, liền lấy một cái hộp gỗ từ dưới bàn, lôi hết linh kiện từ bên trong ra.

Những linh kiện kia nhỏ cũng có mà lớn cũng có, tràn đầy một cái bàn.

Thoạt nhìn ít nhất có mấy trăm cái!

Lần này, ngay cả Từ Bảo Bảo vẫn luôn đứng bên cạnh học sinh kia cũng bị sốc…

Cố Tử Thanh là một giáo viên hệ chế tạo cơ giáp của trường quân đội đế quốc, ông ta đã dạy tại trường quân đội đế quốc rất nhiều năm rồi, cũng đã đào tào một đám lại một đám học sinh ưu tú. Lúc này đây bị trường học cử đi học viện khác tuyển chọn đệ tử, kỳ thật Cố Tử Thanh đã sớm đoán được.

Nguyên bản ông ta còn cho rằng lần tuyển chọn này nhất định sẽ cực kỳ nhàm chán, dù sao thì học sinh như nào cũng chỉ làm được vài loại cơ giáp mà thôi, nên ông ta cũng chẳng nói quá mấy câu, thế nhưng sau khi đến trường học này, hứng thú của Cố Tử Thanh hoàn toàn được gợi lên.

Phải biết, chế tạo cơ giáp là một việc cực kỳ khó.

Có một số học sinh không có thiên phú về phương diện này kể cả đến tận cuối đời cũng không thể nào chế tạo ra được một cái cơ giáp cấp D, mà trường quân đội đế quốc hàng năm đều để dành rất nhiều chỗ cho hệ chế tạo cơ giáp, nhưng có khi những chỗ đó thậm chí còn không được lấp đầy. Bởi vậy có thể thấy rằng chế tạo cơ giáp là việc khó như thế nào.

Thế nhưng khi bọn họ đến học viện này lại còn thấy được một học sinh thành công chế tạo cơ giáp cấp D! Đương nhiên, cơ giáp cấp D kia có rất nhiều chỗ sai, thậm chí còn không có khả năng mang ra để sản xuất, thế nhưng không thể phủ nhận được kia quả thật chính là một cơ giáp cấp D.

Loại cơ giáp có vũ khí này, linh kiện cũng đều cực kỳ phức tạp.

Trong quá khứ luôn rất khó gặp được những học sinh như vậy.

Không chỉ như vậy, tiếp theo bọn học còn gặp được một vài học sinh tự mình lắp ráp ra cơ giáp cấp E, thậm chí còn gặp được một học sinh có thiên phú về lắp ráp linh kiện. Học sinh kia trong thời gian một năm chế tạo được hơn mấy trăm linh kiện, tùy tiện lắp ráp cũng có thể tạo thành cơ giáp! Mặc dù có một số chỗ lắp ráp vào không có biện pháp cam đoan cân bằng của cơ giáp, nhưng học sinh này cũng đã coi như là cực kỳ chịu khó.

Vốn Cố Tử Thanh cảm thấy đây chính là cực hạn của một trường học, nhưng kế tiếp, ông ta lại đứng trước mặt một học sinh tên Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo…

Tên này kỳ thật cực kỳ có ý tứ.

Cố Tử Thanh trước đây chưa bao giờ gặp ai tên là Bảo Bảo, nhưng mà thân là một giáo viên, đương nhiên ông ta cái gì cũng không nói, khóe miệng hơi cong lên một chút thôi.

Giáo viên từ học viện khác đứng trước ông ta đều bắt đầu qua sát cơ giáp này.

Rất nhanh vài giáo viên nhìn cơ giáp được đặt trên bàn của Từ Bảo Bảo đều lộ ra một loại biểu tình khiếp sợ, một giáo viên trong đó ngạc nhiên nói: “Cơ giáp mà trò chế tạo này là cấp E sao? Thầy vừa mới cẩn thận nhìn một chút, phát hiện số linh kiện trò dùng cực kỳ ít, số lượng chỉ có thể được cho là cơ giáp cấp E tiêu chuẩn, nhưng mà trò còn có thể trang bị vũ khí… Trọng điểm là, chúng ta suy tính một chút, phát hiện cơ giáp này của trò hoàn toàn có thể sử dụng bình thường! Hơn nữa cũng không có bất cứ sai lầm nào!”

“Đúng vậy.” Học sinh tên Từ Bảo Bảo kia thoạt nhìn không kích động một chút nào, sau khi nghe giáo viên nói, cậu ta liền kể hết toàn bộ quá trình làm cơ giáp trong một năm của chính mình, cực kỳ cẩn thận.

Đương nhiên, cậu ta cũng chỉ nói về cơ giáp cấp E này.

Nhưng chỉ như vậy cũng làm cho vài giáo viên xung quanh không nhịn được bắt đầu xôn xao…

Trong lịch sử, bọn họ chỉ gặp được một người có thể như Từ Bảo Bảo thành công cải tiến cơ giáp, mà người kia hiện giờ đã trở thành đại sư chế tạo cơ giáp mà mọi người đều ngưỡng mộ…

Đừng cho rằng Từ Bảo Bảo chỉ đơn giản động đến vài cái linh kiện, cơ giáp đều cực kỳ tinh vi, đôi khi lắp sai một cái linh kiện sẽ dẫn đến việc trong lúc chiến đấu bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, mà cơ giáp mà Từ Bảo Bảo làm ra, sau khi mấy giáo viên bọn họ đều xem xét, thế nhưng thật sự có thể sử dụng, hơn nữa không có một chỗ sai nào! Chuyện này có thể coi như là một cải cách trọng đại trong lịch sử rồi!

Mà hiện tại, Từ Bảo Bảo mới chỉ là một học sinh trung học mà thôi!

Các giáo viên khiếp sợ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều thấy được một tia cuồng nhiệt trong mắt đối phương…

Cuối cùng, trong lúc các giáo viên của các trường khác còn chưa kịp phản ứng, Cố Tử Thanh nhanh chóng nói: “Học viện quân sự đế quốc hoan nghênh trò!”

Từ Bảo Bảo: “A?”

Bình Luận (0)
Comment