Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 61

Từ Bảo Bảo trầm mặc một chút rồi kể hết chuyện lúc trước, từ việc Từ Kiến Quân đến tìm Nghiêm Trạch Thừa đến những lời Nghiêm Trạch Thừa đã nói.

Sau khi nghe xong, cũng không biết Từ Kiến Hoa nghĩ đến điều gì, mày không nhịn được mà nhíu lại, mà Tần Mai lại tương đối thẳng thắn, lập tức nói: “Tuy rằng nói như này có chút không phải, nhưng mà mẹ cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa làm rất tốt. Mấy người bên dòng chính Từ gia đó quả thật không phải người mà chỉ là một đám biết áp bức người khác. Thế nhưng lại còn bắt con của mình gả cho kẻ có tiền có quyền… A, ý của mẹ là kể cả gien xứng đôi không hợp cũng bắt con của mình gả cho người khác làm tiểu tam… Thật sự là chuyện xấu gì cũng làm được hết.”

Từ Bảo Bảo lúc trước cũng không biết chuyện này, thế nhưng dựa vào những việc Từ Kiến Quân đã làm năm đó, cậu cũng đã có ấn tượng xấu về Từ Kiến Quân, hiện tại cũng chẳng có ấn tượng tốt với toàn bộ Từ gia – trừ bố của cậu.

Cậu không nhịn được nghĩ rằng người Từ gia chưa bao giờ nghe đến câu nói này sao?

Điều tốt và xấu sẽ được báo đáp, luân hồi của thiên đạo tốt đẹp. Nếu không tin, hãy nhìn lên trời xanh, xem ai được tha thứ bởi trời cao.

Từ Bảo Bảo cau mày, nghe tiếng ồn ào vẫn chưa dừng lại như cũ bên ngoài, nói: “Lúc nãy con đã báo nguy nhưng có vẻ như là cũng chẳng có tác dụng gì, rất nhanh ông ta đã được thả ra. Hay là con gọi Nghiêm Trạch Thừa tới đây?”

Tần Mai lập tức lắc đầu, nói: “Thôi, gọi Nghiêm Trạch Thừa tới cũng chỉ tạo phêm phiền toái cho nó. Bây giờ con cũng chỉ là hẹn hò với Nghiêm Trạch Thừa chứ chưa gả cho người ta, cứ luôn phiền toái nó như vậy cũng không tốt lắm.”

Từ Bảo Bảo nhún vai, đành phải một lần nữa gọi điện báo nguy.

Tuy rằng thoạt nhìn không có tác dụng gì nhưng tốt xấu gì thì cảnh sát cũng có thể mang ông ta đi một đoạn thời gian.

Theo Từ Bảo Bảo, tình huống lúc này của Từ Kiến Quân hoàn toàn là do ông ta tự tạo ra. Nếu lúc trước ông ta không làm gì quá đáng với Từ Kiến Hoa, cũng không khinh thường nhà Từ Kiến Hoa bọn họ, rồi cũng không bắt Từ Bảo Bảo gả cho Nghiêm Trạch Thừa, mà chỉ lấy lý lẽ khuyên bảo, dùng tình cảm để đả động, có lẽ hiện tại Từ Bảo Bảo còn sẽ cảm thấy ông ta đáng thương, Nghiêm Trạch Thừa cũng sẽ không hố ông ta như vậy.

Nhưng hiện tại…

Theo Từ Bảo Bảo, Từ Kiến Quân thật đúng là đã làm hết tất cả những chuyện có thể làm và không thể làm.

Cho nên sau khi phát hiện kết quả của chuyện này, Từ Bảo Bảo kỳ thật cũng thấy Từ Kiến Quân đáng bị như vậy.

Lúc này tốc độ của cảnh sát tới cũng rất nhanh, Từ Bảo Bảo vừa nghe thấy tiếng của cảnh sát liền đi đến cửa, trực tiếp mở cửa ra. Dưới tình huống có cảnh sát ở đây, cậu cũng không sợ bị Từ Kiến Quân đánh – nếu bị đánh, phỏng chừng Từ Kiến Quân cũng thật sự không chỉ bị bắt đi một lúc đâu.

Từ Kiến Quân nguyên bản còn đang nói chuyện với cảnh sát, vừa thấy người mở cửa ra là cậu, nhất thời ánh mắt đều trừng lớn. Ông ta há miệng, giống như muốn nói cái gì, nhưng mà Từ Bảo Bảo đã mở miệng trước.

Từ Bảo Bảo lạnh lùng nói: “Lúc trước ông đến nhờ vả người yêu của tôi, người yêu của tôi đã đáp ứng ông thế nào? Ông cẩn thận nghĩ lại đi. Anh ấy đã làm được, thế nhưng ông lại tới gây phiền toái cho nhà chúng tôi… Tôi hiện tại tuy rằng không có quyền thế gì, nhưng người gien xứng đôi của Nghiêm Trạch Thừa chỉ có một mình tôi, chỉ cần tôi cứu mạng. Ông đoán xem anh ấy sẽ thiên về tôi hay thiên về ông? Huống hồ, tôi khuyên ông không nên đến nhà chúng tôi vào lúc đã muộn như này, bây giờ tôi đang nhàn rỗi không có việc gì, việc thích làm nhất chính là thổi gió bên gối người yêu tôi. Ông biết thổi gió bên gối nghĩa là gì chứ?”

Từ Kiến Quân kia một chút cũng không biết nên trả lời Từ Bảo Bảo như thế nào.

Từ Bảo Bảo lộ ra một nụ cười thật lớn: “Nếu có thể, tôi hy vọng không gặp lại ông. Nói chung thì những lời ông mắng chửi ở bên ngoài hôm nay, tôi đã ghi âm lại hết. Nếu tôi phát lại những lời này cho Nghiêm thiếu tướng nghe…”

Từ Kiến Quân: “…”

Sau khi Từ Bảo Bảo nhìn Từ Kiến Quân bị cảnh sát mang đi còn thuận tiện quở trách cảnh sát một chút, ghét bỏ bọn họ lúc trước thả Từ Kiến Quân quá nhanh.

Cảnh sát kia mặc dù là người máy nhưng sau khi nghe Từ Bảo Bảo nói xong, vẫn đầu tiên là kính lễ, sau đó nói lần này bọn họ sẽ càng thêm nghiêm khắc.

Vì thế Từ Bảo Bảo về phòng lại cho bọn họ một lời khen nữa.

Đồng thời, Từ Bảo Bảo còn thuận tiện đóng máy truyền tin lại, miễn cho đến lúc Từ Kiến Quân được thả ra lại đến đây cắn người. Cậu chần chừ một chút, nghĩ đến biểu tình của Từ Kiến Quân lúc trước, hơi nhíu mày, không nhịn được dò hỏi: “Bố mẹ, hai người có muốn chuyển đến sống với con không? Con cảm thấy lấy tính cách của Từ Kiến Quân, nói không chừng sẽ làm gì đó với hai người…”

Từ Kiến Hoa khoát tay: “Ha ha ha, hai người tuổi trẻ các con ở cùng một chỗ, bố và Tần Mai đến sẽ làm giảm náo nhiệt. Con yên tâm đi, bố và Mai Mai sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu. Từ Kiến Quân kia tuy rằng không tốt thế nhưng sẽ không làm loại chuyện như đòi mạng.”

Tuy rằng Từ Kiến Hoa nói vậy, Từ Bảo Bảo vẫn cảm thấy rất  lo lắng.

Sau khi cậu chào tạm biệt bố mẹ, về tới nhà, lập tức đi tìm Nghiêm Trạch Thừa.

Kể hết chuyện hồi xế chiều cho Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo nói: “Tuy rằng em cảm thấy Từ Kiến Hoa hẳn sẽ không làm như vậy, nhưng em rất sợ đến lúc hắn sẽ chó cùng rứt giậu…”

Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ lẳng lặng nhìn chăm chú Từ Bảo Bảo, một lát sau, anh cười nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ tìm người theo dõi người “bác” kia của em.”

“Cảm ơn.” Từ Bảo Bảo nghiêm túc nhìn Nghiêm Trạch Thừa, sau đó yên lặng lại gần hôn một cái lên khóe miệng Nghiêm Trạch Thừa. Tuy rằng lúc trước ở trên hợp đồng của hai người đã viết rõ, Nghiêm Trạch Thừa phải bảo vệ bọn họ, nhưng Nghiêm Trạch Thừa có thể không chút do dự như vậy giúp cậu vẫn khiến Từ Bảo Bảo cảm thấy rất vui vẻ.

Cậu hiện tại chưa đủ lông đủ cánh, tuy rằng vẫn đều cố gắng nhưng thoạt nhìn trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể nào làm người khác phải ngước nhìn, cho nên chỉ có thể mượn sức của Nghiêm Trạch Thừa…

Nhưng mà tốt xấu gì, Nghiêm Trạch Thừa cũng là người yêu của cậu, lúc sai khiến anh nói chung cũng không có cảm giác tội lỗi lắm.

Mà bên kia, Nghiêm Trạch Thừa được hôn môi thì sửng sốt một chút, nhíu mày nói: “Đây coi như là gì? Phần thưởng sao?”

“Ừm.” Từ Bảo Bảo nhún vai.

Nghiêm Trạch Thừa nghiêm túc nói: “Anh yêu em cho nên mới làm vậy, em hoàn toàn không cần như thế.”

Từ Bảo Bảo không nhịn được cười cười.

Buổi tối, lúc Từ Bảo Bảo đang tắm rửa, đột nhiên nhìn thấy Nghiêm Trạch Thừa vào nhà vệ sinh rồi đi vệ sinh, đồng thời ánh mắt hữu ý vô ý bắt đầu hướng về phía Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo ngồi bên trong bồn tắm, quả thật không biết nên nói cái gì mới tốt.

Ngay lúc cậu hơi chút thẹn thùng, muốn bảo Nghiêm Trạch Thừa đi ra ngoài, Nghiêm Trạch Thừa lại nói: “Anh giúp em kỳ lưng.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Đối với Nghiêm Trạch Thừa có Tư Mã Chiêu chi tâm như vậy, khóe miệng Từ Bảo Bảo run rẩy, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là đồng ý. Trước đó tuy rằng bọn họ chưa từng làm gì ở trong phòng tắm, nhưng trên giường cũng đã làm một số việc, cho nên Từ Bảo Bảo cũng không quá thẹn thùng. Nhiều lắm cũng chỉ là đổi chỗ làm mà thôi. Huống hồ, Nghiêm Trạch Thừa cũng nói, anh chỉ kỳ lưng mà thôi.

Nghiêm Trạch Thừa có được sự đồng ý của Từ Bảo Bảo, lập tức đánh tới hướng Từ Bảo Bảo.

Anh rất nhanh đã cởi hết quần áo trên người mình, rồi định chui vào bên trong bồn tắm.

Từ Bảo Bảo: “… Móa ơi, không phải anh nói chỉ kỳ lưng thôi sao? Anh vào bồn tắm làm gì?”

Nghiêm Trạch Thừa chớp mắt mấy cái: “Phải không? Anh nói vậy sao?”

Từ Bảo Bảo: “…”

Nhìn địa phương đã bắt đầu có phản ứng của Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo thật sự say. Nhưng mà sau thời gian một năm ở chung với Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo cũng hiểu được bọn họ đúng hẳn nên đi đến một bước này.

Từ Bảo Bảo luôn luôn nhận định tình cảm là dựa vào sinh hoạt mà từng chút từng chút góp thành, cũng đã chậm rãi trong lòng tiếp nhận Nghiêm Trạch Thừa rồi.

Cho nên cậu nghĩ nghĩ, sau đó nhận mệnh vươn tay ra…

Buổi tối, Từ Bảo Bảo nằm trên giường với Nghiêm Trạch Thừa, hai người nói chuyện trong chốc lát, Từ Bảo Bảo cũng mệt.

Cậu cảm thấy tay của Nghiêm Trạch Thừa lưu luyến trên người mình, không nhịn được vỗ Nghiêm Trạch Thừa một chút, nói với Nghiêm Trạch Thừa vẫn hưng phấn như cũ: “Anh đừng loạn. Em hơi mệt.”

Hôm nay Nghiêm Trạch Thừa giống như uống nhầm thuốc, lôi kéo Từ Bảo Bảo không chịu buông ra, cái này thôi thì cũng không sao, còn nhất định bắt Từ Bảo Bảo tỉnh táo để bồi anh, không liền uy hiếp hôn Từ Bảo Bảo cho đến khi cậu tỉnh.

Rơi vào đường cùng, Từ Bảo Bảo chỉ có thể mạnh mẽ giữ vững tinh thần, hỏi Nghiêm Trạch Thừa: “Sao vậy?”

Nghiêm Trạch Thừa nhìn nhìn sắc mặt Từ Bảo Bảo, có vẻ không tốt lắm, vội vàng nhỏ giọng nói: “Anh cảm thấy… không thoải mái lắm.”

“Không thoải mái chỗ nào?”

Nghiêm Trạch Thừa trầm mặc trong chốc lát, kéo tay Từ Bảo Bảo, đặt trên bụng anh, sau đó đáng thương hề hề nhìn Từ Bảo Bảo. Từ Bảo Bảo cùng Nghiêm Trạch Thừa nhìn nhau trong chốc lát, bắt đầu động thủ xoa bụng Nghiêm Trạch Thừa.

Bụng Nghiêm Trạch Thừa cũng không mềm. Bởi vì có cơ bụng, thịt trên người cũng rắn chắc, ngay cả xoa bụng cũng thành một loại tập thể dục. Từ Bảo Bảo mới vừa xoa nhẹ trong chốc lát liền có chút không muốn động nữa.

Cậu ngáp một cái, hỏi: “Bây giờ đỡ hơn chút nào chưa? Ngủ đi.”

“Ừ…” Nghiêm Trạch Thừa nói, lại gần hôn một cái lên mặt Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo mơ mơ màng màng nhìn anh một cái, cảm thấy người thuần khiết như tiểu hồng nhãn như vậy cũng không nhiều lắm, đơn giản lại gần, trực tiếp hôn lên môi Nghiêm Trạch Thừa.

Mắt Nghiêm Trạch Thừa sáng lên, ôm Từ Bảo Bảo, làm sâu nụ hôn này.

Qua đi, anh hỏi: “Em thích anh sao?”

Từ Bảo Bảo chuyển động cơ thể một chút, tìm tư thế thích hợp một chút để ngủ, đồng thời vươn tay, ôm tiểu hồng nhãn quái: “Ừ, không thích anh thì sao lại muốn hôn anh?”

Nghe nói vậy, Nghiêm Trạch Thừa càng thêm hưng phấn rõ rệt: “Thật vậy sao? Em thích anh? Từ lúc nào em bắt đầu thích anh? Em nói thật chứ? Hay là… bởi vì anh nói sẽ giúp bố mẹ em nên em mới nói như vậy?”

Từ Bảo Bảo: “… Không phải bởi vì vậy, mà là em thật sự thích anh. Em đã ở cùng anh một năm rồi, nếu không thích anh, chắc chắn sẽ không chủ động hôn anh… Lại nói, lúc trước ở phòng tắm kia… Nếu em không thích anh, em sẽ để anh vào bồn tắm sao?”

Vừa nghe lời này, Nghiêm Trạch Thừa càng thêm không ngủ được.

Anh đến gần lỗ tai Từ Bảo Bảo, nhỏ giọng nói: “Anh yêu em…”

Khóe miệng Từ Bảo Bảo cong lên: “Ừ, em biết.”

Tối đó, Từ Bảo Bảo dỗ Nghiêm Trạch Thừa một hồi lâu, thẳng đến lúc hứa hẹn ngày hôm sau nấu cơm trưa cho anh mới dỗ được Nghiêm Trạch Thừa đi ngủ.

Sáng ngày tiếp theo lúc rời giường, Từ Bảo Bảo theo thói quen nằm trên giường trong chốc lát, cậu đang định gọi tiểu hồng nhãn quái thì đã thấy Nghiêm Trạch Thừa rửa mặt xong đi ra từ phòng vệ sinh.

Đôi mắt màu xám nhẹ nhàng chớp một cái, Nghiêm Trạch Thừa nở một nụ cười: “Em tỉnh rồi?”

Bình Luận (0)
Comment