Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 62

Từ Bảo Bảo tuy rằng hơi ngạc nhiên vì sao người xuất hiện lại là Nghiêm Trạch Thừa mắt xám, nhưng một đoạn thời gian gần đây, số lần cái gạt tàn cướp đoạt cơ thể thành công cũng rất nhiều cho nên cậu cũng không hỏi.

Tuy rằng diện mạo hai Nghiêm Trạch Thừa giống nhau, chỉ có màu mắt là không giống mà thôi, nhưng bởi vì đã cùng tiểu hồng nhãn ở chung gần một năm cho nên Từ Bảo Bảo vẫn không nhịn được mà đối xử với anh như hai người khác nhau. Vì thế những việc lúc đầu định nhờ tiểu hồng nhãn làm, Từ Bảo Bảo dứt khoát rời giường tự làm.

Cái gạt tàn thoạt nhìn thật sự rất đứng đắn, làm người khác không dám sai khiến anh.

Nghiêm Trạch Thừa mắt xám nhìn hành động của Từ Bảo Bảo, khóe miệng hơi kéo, anh dò hỏi: “Lúc trước em gọi tôi làm gì? Tuy rằng hiện tại tôi không phải là cậu ta nhưng tôi cũng có thể làm giúp em.”

Từ Bảo Bảo chớp đôi mắt, cười nói: “Không có gì.”

Nghiêm Trạch Thừa trầm mặc một chút, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Anh thoạt nhìn có chút cô đơn.

Từ Bảo Bảo mặc dù cũng tự hiểu được cách cậu đối xử với hai tính cách của Nghiêm Trạch Thừa quả thật rất không giống nhau, nhưng điều này cũng khó tránh khỏi, dù sao trong sinh hoạt bình thường, người ở chung với Từ Bảo Bảo đều là tiểu hồng nhãn quái kia. Từ Bảo Bảo cũng đã quen ở chung với tiểu hồng nhãn. Mà lúc trước, cái gạt tàn xuất hiện bình thường đều là lúc cần anh.

Nhưng mà như bây giờ… xuất hiện không có lý do gì, là rất ít, hơn nữa thời gian có mặt cũng không lâu lắm, cho nên Từ Bảo Bảo cũng hơi không biết rốt cuộc nên ở chung với anh như thế nào.

Từ Bảo Bảo chuẩn bị xong rồi ra khỏi phòng ngủ.

Cậu đến phòng khách, phát hiện không biết từ lúc nào mà Nghiêm Trạch Thừa đã sắp xếp lại nhà cửa một lần, cũng không nhìn ra dáng vẻ nhà cửa lúc trước nữa. Cậu hơi sửng sốt, nhìn toàn bộ nhà ở, sau đó lấy một túi dịch dinh dưỡng, vừa ăn vừa không nhịn được hỏi: “Vì sao anh lại sắp xếp lại nhà? Không phải lúc trước đồ dùng trong nhà cũng được sắp xếp rất tốt rồi sao?”

Nghiêm Trạch Thừa nở một nụ cười ôn hòa: “Ừ, lúc trước quả thật cũng rất tốt. Thế nhưng ngẫu nhiên cũng cần phải sắp xếp lại một chút, thay đổi tâm tình một chút.”

Từ Bảo Bảo cảm thấy mac danh kỳ diệu, thế nhưng nếu Nghiêm Trạch Thừa muốn sắp xếp lại, cậu cũng không có ý kiến gì.

Dù sao căn nhà này vốn chính là của Nghiêm Trạch Thừa.

Sau khi ăn xong dịch dinh dưỡng, Từ Bảo Bảo ngồi trên sofa. Cậu xem TV trong chốc lát, sau đó lại không nhịn được quay đầu nhìn Nghiêm Trạch Thừa.

Khi phát hiện Nghiêm Trạch Thừa đang cầm một quyển sách, im lặng ngồi bên cạnh cậu đọc sách, Từ Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy có chút quái dị.

Trong quá khứ chỉ cần có mặt tiểu hồng nhãn, Từ Bảo Bảo liền sẽ không cảm thấy nhàm chán, thậm chí toàn bộ phòng đều cực kỳ sinh động, nhưng mà hiện tại… Lại nhìn thoáng qua Nghiêm Trạch Thừa mắt xám, Từ Bảo Bảo trong lòng khẽ thở dài một cái. Cậu quay đầu, phát hiện mình như thế nào cũng không thể tập trung vào phim trên TV, dứt khoát đứng lên khỏi ghế sofa, đi về phía phòng lắp ráp cơ giáp.

Cậu lấy một quyển sách từ bên trong phòng sau lại quay về phòng khách. Cậu sắc bén phát hiện sau khi Nghiêm Trạch Thừa nhìn thấy cậu hình như có chút vui vẻ, còn có một ít nghi hoặc. Mà anh cũng vẫn luôn nhìn cậu.

Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt, dò hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Nghiêm Trạch Thừa trầm mặc trong chốc lát, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Tôi… tôi nghĩ rằng sau khi em đi vào sẽ không ra nữa.” Từ Bảo Bảo nhìn biểu tình của Nghiêm Trạch Thừa, chỉ cảm thấy trong lòng có chút không quá thoải mái, cậu nhíu mày một chút, cảm thấy cái gạt tàn hiện tại hơi là lạ… Cậu không nhịn được hỏi: “Vì sao anh lại cảm thấy em sẽ không ra nữa?”

“… Sau khi em đáp ứng ở bên tôi, trong một khoảng thời gian dài gần đây đều ở chung với cậu ta, cho nên tôi cảm thấy, hiện tại người mà em thích đại khái cũng là cậu ta mà không phải tôi. Cho nên sau khi tôi xuất hiện, em có thể sẽ không muốn gặp tôi. Em xem, từ sau khi tôi xuất hiện, hai người chúng ta cũng chẳng nói chuyện câu nào với nhau. Mà thái độ của em…”

Nghiêm Trạch Thừa nói tới đây, thở dài một hơi.

Từ Bảo Bảo: “… Không phải vậy, anh suy nghĩ nhiều quá.” Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng Từ Bảo Bảo biết lời nói của Nghiêm Trạch Thừa cũng có phần đúng, cho nên cậu cảm thấy hơi xấu hổ.

Tuy rằng cậu quả thật cảm thấy chính mình thích tiểu hồng nhãn quái hơn, thế nhưng nghĩ là một chuyện, chắc chắn không thể nói thẳng ra! Vì thế Từ Bảo Bảo yên lặng ngồi xuống bên người Nghiêm Trạch Thừa, mở sách về lắp ráp cơ giáp bắt đầu đọc.

Nghiêm Trạch Thừa sau khi trầm mặc một lúc, nói: “Cậu ta có cộng hưởng một ít ký ức cho tôi.”

Từ Bảo Bảo không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh một cái.

“Chuyện người bác kia của em, tôi đều đã biết. Cho nên tôi muốn hỏi một chút, em có bao nhiêu tình cảm cho ông ta?” Sau khi anh nói xong câu đó, lộ ra một nụ cười thản nhiên, “Nếu tôi sử dụng một ít hành động cực đoan với ông ta, em có thể chấp nhận không?”

“Chuyện này không có gì là không chấp nhận được.” Từ Bảo Bảo nhún nhún vai, “Ông ta làm ra mấy chuyện kia, gây ra thương tổn cực lớn đối với người khác. Tuy rằng em không biết còn có ai trong Từ gia bị ông ta hãm hại hay không, thế nhưng chỉ dựa vào chuyện của bố em, em sẽ không đối xử khách khí với ông ta. Chỉ là năng lực hiện tại của em quá yếu, căn bản không động vào bọn họ được, em lại sợ bọn họ sẽ làm gì đó với bố mẹ em. Cho nên mới muốn nhờ anh hỗ trợ.”

“Ừ.” Nghiêm Trạch Thừa gật đầu, dùng một loại biểu tình tựa tiếu phi tiếu nhìn Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo bị nhìn có chút bất đắc dĩ, cậu quay đầu, nói: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ làm muốn nhìn em nhiều một chút.” Nói xong câu đó, Nghiêm Trạch Thừa liền đứng dậy, rót một chén nước cho Từ Bảo Bảo, “Em cứ tiếp tục học đi, tôi đi ra ngoài một chuyến, không quấy rầy em.”

Từ Bảo Bảo đáp một tiếng, chờ đến lúc người đã đi, cầm sách vào trong phòng lắp ráp cơ giáp, sau đó vào không gian.

Ngày cuối cùng trước khi khai giảng, thời gian nói chung trôi qua rất nhanh.

Từ Bảo Bảo ở trong không gian lắp ráp cơ giáp một lúc, sau đó hỏi Tiểu Lam một ít vấn đề, xong lại đi nấu cơm. Sau khi ăn xong thì đi ra, thời gian cũng đã đến chạng vạng hơn 6 giờ.

Mà lúc này Nghiêm Trạch Thừa vẫn chưa về.

Cậu đi đi lại lại trong phòng, nhìn căn nhà đã được sắp xếp lại, không nhịn được nhíu mày một chút.

Sắp xếp nhà thành như vậy tuy rằng cũng hoàn hảo, thế nhưng không biết sau khi tiểu hồng nhãn quái xuất hiện thì sẽ nói cái gì về Nghiêm Trạch Thừa… Nhưng mà cũng không quan trọng, đến lúc đó dỗ anh một chút là được.

Ôm ý nghĩ như vậy, Từ Bảo Bảo cảm thấy dựa vào những kinh nghiệm từ trước đến nay, Nghiêm Trạch Thừa đã ở bên ngoài thật lâu rồi, không lâu nữa sẽ trở về. Cậu nghĩ nghĩ, chuẩn bị nấu một bữa cơm.

Dù sao lúc trước cũng đã đáp ứng tiểu hồng nhãn.

Cũng thuận tiện luyện tập tay nghề. Nghiêm Trạch Thừa giúp cậu một chuyện lớn như vậy, vậy cơm cậu nhất định phải nấu rồi.

Ôm ý nghĩ như vậy, Từ Bảo Bảo ra cửa.

Cậu điều khiển xe bay, rất nhanh đã tìm đến một siêu thị, sau đó đi vào lựa chọn nguyên liệu dùng cho nấu ăn. Lúc này, Từ Bảo Bảo cuối cùng cũng không nghĩ nữa, cậu chọn một chút nguyên liệu nấu ăn thoạt nhìn kỳ kỳ quái quái, cuối cùng thở dài một hơi, đi thanh toán.

Trong thế giới tương lai, nguyên liệu nấu ăn ở nơi này thoạt nhìn rất cổ quái.

Ví dụ như trong mấy thứ Từ Bảo Bảo mua, có một loại nguyên liệu nấu ăn thoạt nhìn rất giống mướp đắng nhưng toàn thân lại màu đen, ăn thì cảm thấy giòn giòn, có một tia cay đắng – đây cũng là một trong số ít thứ Từ Bảo Bảo có thể ăn.

Còn có một ít nguyên liệu nấu ăn là trứng động vật. Chẳng qua mấy quả trứng kia thoạt nhìn đẹp hơn trứng gà rất nhiều.

Có một số là màu xanh da trời, còn tản ra ánh huỳnh quang, có một số lại là màu cầu vồng, cứ như là được vẽ lên vậy. Lúc trước khi Từ Bảo Bảo chưa ăn còn tưởng rằng mấy hoa văn này toàn bộ đều được người khác vẽ lên, sau này mới biết được nguyên lai hóa ra quả trứng này từ lúc được đẻ ra đã như vậy.

Tuy rằng bộ dáng thoạt nhìn như có độc, hương vị của mấy quả trứng này cũng không tệ lắm.

Từ Bảo Bảo mang theo nguyên liệu nấu ăn loạn thất bát tao, sau khi về nhà liền bắt đầu nấu cơm.

Thật ra quá trình nấu ăn cũng không khác trên Trái Đất lắm, thứ duy nhất không giống chính là nguyên liệu nấu ăn, cho nên hương vị nấu ra cũng cực kỳ khác. Từ Bảo Bảo rất nhanh đã nấu xong ba món ăn một món canh, cậu thấy Nghiêm Trạch Thừa vẫn chưa trở về, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, dứt khoát lấy ra máy truyền tin, gọi một cú điện thoại cho Nghiêm Trạch Thừa.

Nhưng mà lại không có người nhấc máy.

Đây là tình huống gì?

Trong lòng Yừ Bảo Bảo ẩn ẩn có một chút bất an.

Trong quá khứ cho dù kể cả khi Nghiêm Trạch Thừa đến tinh hệ khác, nếu Từ Bảo Bảo gọi điện thoại, anh cũng không thể không nhấc máy… Đặt đồ ăn đã làm xong vào hộp giữ nhiệt, Từ Bảo Bảo bắt đầu ngồi chờ Nghiêm Trạch Thừa, thuận tiện thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Nghiêm Trạch Thừa. Nhưng mà cũng không biết hàng kia rốt cuộc đang làm gì, đôi khi điện thoại không có người nghe, đôi khi còn nói không trong vùng phủ sóng. Phải biết, với kỹ thuật khoa học trong tương lai, thông tin còn có thể truyền đến vài tinh hệ khác, dưới tình huống như vậy mà lại không trong vùng phủ sóng…

Quả thật đáng sợ.

Sau khi đợi thêm một lúc, Từ Bảo Bảo trong lòng càng thêm bất an. Cậu cảm thấy cho dù là có nhiệm vụ đột xuất gì, Nghiêm Trạch Thừa chắc chắn sẽ nói cho cậu trước khi đi. Do dự một chút, Từ Bảo Bảo cuối cùng gọi điện cho sĩ quan phụ tá của Nghiêm Trạch Thừa.

Đương nhiên cũng không phải cái người sĩ quan phụ tá sinh hoạt trước kia.

Điện thoại của sĩ quan phụ tá ngược lại rất nhanh đã có người nghe. Người kia phát hiện người gọi điện là Từ Bảo Bảo, nhất thời trở nên thập phần cung kính. Anh ta nói cho Từ Bảo Bảo, trong đoạn thời gian gần đây, Nghiêm thiếu tướng không muốn cho bọn họ đi theo anh, cho nên hành động gì đều tiến hành một mình. Nhưng mà thấy được Từ Bảo Bảo có chút sốt ruột, sĩ quan phụ tá rốt cuộc đáp ứng giúp Từ Bảo Bảo xem xem đến cùng Nghiêm Trạch Thừa đang ở chỗ nào.

Chỉ là sau khi tìm hiểu, sĩ quan phụ tá sợ đến ngây người.

Từ Bảo Bảo nhìn biểu tình của sĩ quan phụ tá, có chút lo lắng: “Làm sau vậy? Nghiêm Trạch Thừa rốt cuộc ở đâu?”

“Kia… Ngài ấy đang ở trong một bệnh viện… Từ từ, tôi sẽ tìm thông tin cụ thể, xem tình huống của ngài ấy rốt cuộc là như thế nào.” Nói xong, ngón tay của sĩ quan phụ tá bắt đầu bay trên bàn phím, thoạt nhìn tựa hồ đang điều tra.

Từ Bảo Bảo nhìn hình chiếu trước mặt, nhăn mày.

Rốt cuộc sáng nay Nghiêm Trạch Thừa ra ngoài làm gì? Vì sao chỉ trong một buổi chiều đã phải đến bệnh viện? Theo lý thuyết, Nghiêm Trạch Thừa gien SS, chẳng lẽ không phải rất lợi hại sao? Nghe nói toàn bộ thủ đô đế quốc cũng chỉ có vài người có gien cường đại như vậy giống anh, vậy anh làm sao lại bị thương? Bị rất nhiều người vậy tấn công sao? Nghĩ như vậy, Từ Bảo Bảo hận chính mình không có một đôi cánh, trực tiếp bay đến bên cạnh Nghiêm Trạch Thừa…

Bình Luận (0)
Comment