Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 74

Huấn luyện buổi sáng đối với hai người Từ Bảo Bảo mà nói thì cũng không quá khó khăn, nhưng đối với những người còn lại mà nói thì quả thật chính là tra tấn. Giáo viên quy định miễn là học sinh làm xong thì có thể đi nghỉ ngơi, thuận tiện còn bảo bọn họ về phòng đọc sách thêm.

Từ Bảo Bảo kéo Bạch Kính Đình đi ăn trưa, trên đường lại gặp mấy học sinh hệ cơ giáp kia.

Vốn Từ Bảo Bảo còn hơi xấu hổ, nhưng Bạch Kính Đình chẳng cảm thấy có gì không đúng cả, cực kỳ thản nhiên chào mấy học sinh kia, sau đó nói: “Chúng tôi đã thương lượng một chút với giáo viên hệ cơ giáp, không bắt mấy cậu huấn luyện nữa.”

Mấy học sinh hệ cơ giáp kia…

Khóe miệng bọn họ run rẩy, nhìn nhìn Bạch Kính Đình và Từ Bảo Bảo, do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lúc trước sau khi bọn họ lại gặp huấn luyện viên liền hỏi qua, mới biết được hóa ra Bạch Kính Đình và Từ Bảo Bảo căn bản không phải là giáo viên…

Mấy học sinh kia nghĩ đến cảnh tượng lúc trước bọn họ thực sự ôm đầu ngồi xổm xuống, nhất thời cảm thấy thập phần dọa người.

Từ Bảo Bảo nhìn mấy người kia, có chút bất đắc dĩ nói với Bạch Kính Đình: “Cậu xem, bọn họ phát hiện rồi.”

Bạch Kính Đình nhún vai.

Từ Bảo Bảo nói: “Trước kia cậu cũng không như thế này…”

Bạch Kính Đình cười nói: “Bây giờ không có Tông Ý.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Hai người cơm nước xong, Từ Bảo Bảo đang chuẩn bị về ký túc xá ngủ đột nhiên lại gặp mấy học sinh hệ cơ giáp lúc trước, còn là mấy người đi cướp đồ ăn. Những người đó vừa thấy Từ Bảo Bảo và Bạch Kính Đình liền hét to một tiếng, làm bộ như muốn đến đánh bọn họ. Từ Bảo Bảo cả người đều hơi ngẩn ra, Bạch Kính Đình ngược lại phản ứng kịp thời, cậu ta cười lớn kéo tay Từ Bảo Bảo, bắt đầu chạy về hướng ký túc xá.

Trong lòng Từ Bảo Bảo thoáng có chút không còn lời gì để nói, nhưng mà vì phòng ngừa bị đánh vẫn chỉ tăng nhanh tốc độ chân. Bạch Kính Đình ít khi có những lúc vui vẻ như này, ngay cả học sinh cùng lớp cũng chưa bao giờ thấy, nhất thời đều hơi ngạc nhiên.

Những ngày huấn luyện quân sự sau đó, trên cơ bản đều là huấn luyện các học sinh lắp ráp cơ giáp dưới đủ loại tình huống nghiêm khắc, nhất là còn có một số nơi có điều kiện thoạt nhìn cực kỳ hà khắc.

Nhưng mà qua một thời gian dài, bọn họ cũng quen.

Trong thời gian này, tuy rằng hệ cơ giáp cũng ngẫu nhiên tới gây sự với bọn họ, nhưng mà sau khi Bạch Kính Đình thả ra tin tức cậu ta là người gien xứng đôi của trung tướng Tông Ý thì những người đó cũng lặng lẽ biến mất, thậm chí còn nhờ người xin lỗi Từ Bảo Bảo và Bạch Kính Đình.

Quá trình cứ như vậy tiến hành, huấn luyện quân sự cũng trở nên không quá khó khan nữa. Rất nhanh, thời gian hơn mười ngày trôi qua, bọn họ cũng chuẩn bị trở lại hành tinh của bọn họ.

Sau khi Từ Bảo Bảo đếm từng ngày trên từng đầu ngón tay, phát hiện đã đến ngày về liền hưng phấn đến nỗi muốn bay.

Mặc dù chỉ ở nơi này vỏn vẹn có mười ngày, nhưng Từ Bảo Bảo cảm thấy cậu đã rất lâu rồi không gặp Nghiêm Trạch Thừa, trọng điểm là cũng không biết rốt cuộc hiện tại tiểu hồng nhãn có xuất hiện không.

Sau khi nghĩ đến điều này, Từ Bảo Bảo liền có chút không nhịn được.

Lúc trên phi thuyền, Từ Bảo Bảo liên hệ với Nghiêm Trạch Thừa, kết quả lại không có ai trả lời. Cậu hơi sửng sốt, tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng lại bắt đầu sốt ruột.

Chờ sau khi phi thuyền hạ cánh, Từ Bảo Bảo lập tức trở về nhà của cậu và Nghiêm Trạch Thừa.

Điều làm Từ Bảo Bảo khiếp sợ chính là trong nhà bọn họ cũng không có một bóng người, mấy dụng cụ gia đình trong nhà cũng bị đặt lung tung, thoạt nhìn giống như là đã xảy ra chuyện gì. Dù sao nếu Nghiêm Trạch Thừa ở nhà thì nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ… Thoạt nhìn, có vẻ là Nghiêm Trạch Thừa đang sắp xếp đồ trong nhà thì bị mang đi.

Từ Bảo Bảo hơi lo sợ, cậu cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng khẳng định ý nghĩ này.

Dù sau Nghiêm Trạch Thừa cũng thích cậu, cho dù có là nhiệm vụ khẩn cấp đi nữa thì nghĩ đến hôm nay có khả năng cậu sẽ về, tối thiểu cũng sẽ thông báo với cậu một tiếng. Lần này lại chẳng lộ ra chút tin tức nào, điều này liền chứng minh Nghiêm Trạch Thừa cũng không nghĩ rằng chính anh sẽ đột nhiên rời đi…

Từ Bảo Bảo cuối cùng vẫn liên hệ với sỹ quan sinh hoạt của Nghiêm Trạch Thừa trước tiên.

Nhưng không biết tại sao mà cậu cũng không liên lạc được với cả sĩ quan sinh hoạt của Nghiêm Trạch Thừa. Mà trừ người nọ ra, Từ Bảo Bảo cũng không có ai khác mà cậu có thể dựa vào, trong đầu cậu nghĩ đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng thở dài một hơi, chuyển sự chú ý lên người Tông Ý. Hiện tại Tông Ý là trung tướng, anh ta hẳn sẽ biết về tình huống của Nghiêm Trạch Thừa chứ?

Từ Bảo Bảo liên hệ Bạch Kính Đình.

Điện thoại cứ tiếp tục kêu tút tút, mãi đến cuối cùng mới kết nối được, nhưng mà không hiện lên bất cứ hình ảnh nào, chỉ có tiếng Bạch Kính Đình truyền đến từ đầu bên kia: “Chuyện gì vậy?”

Từ Bảo Bảo vừa nghe liền biết Bạch Kính Đình đã quay trở lại tính tình lãnh đạm trước khi đi quân sự, cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra mục đích mà cậu gọi điện thoại cho cậu ta.

Bạch Kính Đình bên kia yên lặng một hồi, ngay lúc Từ Bảo Bảo cho rằng cậu ta cũng không có biện pháp gì, Bạch Kính Đình đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ. Từ Bảo Bảo nhất thời giật mình, cơ thể cũng không chịu được ngồi thẳng dậy, cậu liên thanh nói: “Ngượng ngùng ngượng ngùng… Ừm, chờ cậu xong việc rồi tớ sẽ gọi lại cậu…”

Bạch Kính Đình: “…”

Bạch Kính Đình thấy Từ Bảo Bảo cúp điện thoại, không nhịn được oán giận nhìn thoáng qua Tông Ý phía sau. Khóe miệng Tông Ý mang theo một tia tươi cười, dưới thân liên tục đưa đẩy, nói: “Cậu ta tới tìm em, có lẽ là vì người yêu của cậu ta… Em nói cho cậu ta biết Nghiêm Trạch Thừa giết người, không xử lý sạch sẽ nên bị người bên quân bộ đưa đi điều tra. Nhưng mà chắc trong thời gian ngắn hẳn là có thể được thả ra.”

Bạch Kính Đình kêu rên một tiếng, một bàn tay nắm chặt ga trải giường phía dưới thân rồi thở d.ốc một tiếng, yên lặng nhắm mắt.

Từ Bảo Bảo đợi đến một tiếng sau mới nhận được điện thoại của Bạch Kính Đình.

Lúc vừa mới kết nối được, Bạch Kính Đình bắt đầu chửi ầm lên, chờ sau khi cậu ta mắng Tông Ý xong mới nhìn Từ Bảo Bảo biểu tình xấu hổ, nói cho cậu chuyện lúc trước Tông Ý nói cho cậu ta.

Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt: “Nghiêm Trạch Thừa giết người?”

Bạch Kính Đình gật đầu: “Tôi giúp cậu hỏi một chút, có vẻ người kia là họ hàng của cậu…”

Phần còn lại không cần Bạch Kính Đình nói thì Từ Bảo Bảo cũng có thể đoán được là ai. Cậu cau mày, không thể nào ngờ được Nghiêm Trạch Thừa lại bị kích động như vậy…

Tuy rằng Từ Kiến Quân quả thật rất không tốt, nhưng đủ loại hành vi độc ác của ông ta cộng lại cũng không đến nỗi để bị giết…

Từ Bảo Bảo cảm thấy cả người cậu đều có chút không khỏe lắm.

Trước kia lúc ở cùng với Nghiêm Trạch Thừa, Nghiêm Trạch Thừa cũng không đến nỗi này… Vì sao càng tiếp xúc lại càng cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa bị bệnh nặng vậy. Nghĩ đến đây, Từ Bảo Bảo dứt khoát trực tiếp vào không gian.

Hình ảnh đầu tiên mà đập vào mắt cậu chính là hai con bướm xanh lam lúc đi quân sự, cậu thừa dịp người khác không chú ý bỏ vào không gian.

Lúc này…

Chúng nó…

Đã biến thành tọa kỵ của ba tiểu tinh linh…

Nhìn ba tiểu tinh linh đang ngồi trên người bươm bướm màu xanh lam, chơi đến bất diệc nhạc hồ, Từ Bảo Bảo hơi không đành lòng chen vào thời gian chơi đùa của chúng nó. Cậu đi vào nhà gỗ, nhìn nhìn bản thiết kế cơ giáp cấp C ở trên bàn, cảm thấy hơi đau đầu.

Gần đây hạng mục huấn luyện của Từ Bảo Bảo đã biến thành cấp C.

Chế tạo cơ giáp cấp C so với cơ giáp cấp D khó hơn rất nhiều. Từ Bảo Bảo còn cảm thấy đầu óc của cậu không đủ dùng, cậu mới vừa lắp ráp trong chốc lát, ba tiểu tinh linh đầu đầy mồ hôi liền đi tới trên bàn.

Sau khi sử dụng mấy cái chân ngắn tũn để trèo lên bàn, ba tiểu tinh linh bắt đầu há hốc mồm thở d.ốc.

Cũng không biết hai con bướm kia được thuần phục như thế nào, thế nhưng cũng rất nghe lời mà bay quanh trên đầu bọn họ.

Từ Bảo Bảo nhìn một lúc rồi đem mấy vấn đề cậu gặp phải trong bản thiết kế hỏi Tiểu Lam.

Tiểu Lam đối với Từ Bảo Bảo chính là một giáo viên tùy gọi tùy đến gọi lúc nào thì đến lúc đó, hơn nữa còn là loại hoàn toàn không giữ lại cái gì, sẽ dạy hết tất cả mọi thứ mà nó biết cho Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo nghiêm túc nghe giảng một lúc thì lại bắt đầu tiếp tục lắp ráp.

Tiểu Lục hưng phấn bắt đầu ngắt lời: “Bảo Bảo, hai con bướm này của anh rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy? Chơi với chúng thật sự quá vui!”

Từ Bảo Bảo khóe miệng giật một cái, nói: “Lúc trước đi huấn luyện quân sự thì nhìn thấy, nghe được người khác nói loại bướm này có ích đối với việc trị liệu tổn thương về mặt tinh thần nên bắt trộm hai con.”

“Vậy sau… Em còn tưởng là Bảo Bảo đặc biệt bắt về cho chúng em chơi, hóa ra là vì Nghiêm Trạch Thừa…” Tiểu Lục thoạt nhìn hơi mất mát.

Tiểu Lam liếc Tiểu Lục một cái, khinh thường nói: “Hừ, cậu tưởng cậu tốt lắm chắc, vì sao Bảo Bảo lại muốn cho cậu?”

“Cậu nói như lúc trước cậu không chơi với bướm vậy!”

Từ Bảo Bảo thật sự say, không ngờ rằng một vấn đề nhỏ như vậy mà chúng nó cũng có thể lôi ra để cãi nhau. Sau khi vội vàng ngăn lại, Từ Bảo Bảo cau mày, nói: “Trước khi anh dùng chúng nó thì các em vẫn có thể chơi.”

Mấy tiểu tinh linh nhìn nhau, đều mơ hồ cảm thấy tâm tình của Từ Bảo Bảo hôm nay không tốt lắm. Cuối cùng Tiểu Lục ôm ngón tay Từ Bảo Bảo, nói: “Là lỗi của bọn em. Bọn em không nên cãi nhau.”

Từ Bảo Bảo thở dài một hơi.

Ba tiểu tinh linh rất đáng yêu, cậu đúng là không nên giận chó đánh mèo mà.

Sau khi nghĩ vậy, Từ Bảo Bảo liền sờ đầu Tiểu Lục: “Anh không giận bởi vì các em.”

“Bọn em đều biết…”

“Nghiêm Trạch Thừa chắc chắn sẽ trở về.”

“Bảo Bảo, anh không cần phải đau lòng. Nếu trong thời gian ngắn mà Nghiêm Trạch Thừa còn chưa về, bọn em sẽ sử dụng năng lực của bọn em, giúp anh lén lút gặp Nghiêm Trạch Thừa một lần.”

Nhìn một đám tiểu tinh linh an ủi cậu, Từ Bảo Bảo không nhịn được cười một chút, ánh mắt cậu chuyển lên người Tiểu Hồng, người mà nói câu cuối cùng, suy tư một chút, hỏi: “Sao các em có thể giúp anh lén lúc gặp anh ấy?”

“Điều này thì anh Bảo Bảo không cần phải lo nhé…”

Ngay lúc Từ Bảo Bảo muốn hỏi từ đầu tới đuôi, Tiểu Lục đột nhiên nói: “Bảo Bảo, dường như em cảm thấy được khí tức của Nghiêm Trạch Thừa! Em cảm thấy anh ấy sắp trở lại rồi, anh mau đi ra đi!”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tiểu Lục, Từ Bảo Bảo đành phải bỏ cuộc, sau đó ra khỏi không gian.

Tiểu Lục nghiêm túc nhìn nhìn Tiểu Hồng ở trên mặt bàn, một lát sau, vô cùng đau lòng nói: “Khi nào ba chúng ta mới có thể thay đổi được tật xấu lúc nào cũng nói lung tung này…”

Tiểu Hồng cũng tự biết nó nói sai, vội vàng lấy lòng nói: “May mắn Tiểu Lục cậu tương đối nhanh trí, dụ Từ Bảo Bảo đi chỗ khác…”

Tiểu Lam nói: “Nhưng mà tớ cũng cảm thấy được khí tức của Nghiêm Trạch Thừa…”

Bình Luận (0)
Comment