Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 75

Sau khi Từ Bảo Bảo ra khỏi không gian, khó hiểu cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Cậu mơ hồ cảm thấy cậu bị Tiểu Lục dụ ra ngoài, hoàn toàn bởi vì chúng nó không muốn nói rốt cuộc chúng nó có thể giúp Từ Bảo Bảo lén lút gặp Nghiêm Trạch Thừa như thế nào…

Ngay lúc Từ Bảo Bảo định vào không gian một lần nữa, tìm ba tiểu tinh linh nói chuyện thì cậu đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa, tiếp đó, một bóng dáng quen thuộc đi vào tầm mắt cậu!

Từ Bảo Bảo đã hơn mười ngày không gặp Nghiêm Trạch Thừa, hơn nữa sau khi trở về vẫn luôn hốt hoảng lo sợ, nhất thời đứng lên từ sofa, mãnh liệt bổ nhào vào ôm ấp của Nghiêm Trạch Thừa!

Nghiêm Trạch Thừa phong trần mệt mỏi nhưng mà thoạt nhìn có vẻ tinh thần không tồi, anh mỉm cười ôm lấy Từ Bảo Bảo, nói: “Trên đường về anh đã nhận được tin từ Tông Ý… Thật đáng xấu hổ, làm em lo lắng vì tôi rồi.”

Từ Bảo Bảo hừ một tiếng, lại hỏi:”Vì sao anh lại … giết Từ Kiến Quân?”

Nghiêm Trạch Thừa hơi nhíu mày.

“Vốn tôi cũng không định giết ông ta. Sau khi ông ta đến gây sự với em thì tôi cũng chỉ đến gây sự với ông ta mà thôi, nhưng không hiểu ông ta như thế nào mà lại trực tiếp tự sát, hơn nữa còn dàn dựng giống như là tôi đã giết ông ta…”

Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt.

Cậu lại ôm lấy Nghiêm Trạch Thừa.

Ánh mắt Nghiêm Trạch Thừa tuy rằng vẫn là màu xám, thế nhưng đối với Từ Bảo Bảo chuyện này đã không còn trọng yếu nữa, chỉ cần nhìn thấy người an toàn trở về là đủ rồi.

Từ Bảo Bảo thì thầm hỏi Nghiêm Trạch Thừa bị mang đi trong thời gian dài như vậy có bị ngược đãi hay không, nhất thời nhận được một nụ cười của Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa giơ bàn tay rộng lớn lên xoa đầu Từ Bảo Bảo, bộ dáng sủng nịnh nói: “Bình thường em xem phim gì vậy? Trong đời thật, nhà giam căn bản không khủng bố như vậy đâu.”

“Vậy sao…” Từ Bảo Bảo hoài nghi nhìn Nghiêm Trạch Thừa, lúc phát hiện anh thật thản nhiên cuối cùng cũng yên lòng.

Nếu người cũng đã trở lại, Từ Bảo Bảo cũng tính nấu cơm cho Nghiêm Trạch Thừa.

Nguyên liệu nấu ăn còn lại từ lúc trước đều đã hỏng, Từ Bảo Bảo vứt hết đi, sau đó kéo Nghiêm Trạch Thừa đi đến siêu thị gần nhà. Lúc mua đồ, Từ Bảo Bảo còn thuận tiện kể một số chuyện lúc đi huấn luyện quân sự cho Nghiêm Trạch Thừa.

Lúc kể đến đoạn Bạch Kính Đình lừa người, Từ Bảo Bảo không thể nào ngừng được tươi cười trên mặt.

Ngay lúc Từ Bảo Bảo đang hết sức ngược cẩu độc thân thì trong siêu thị đột nhiên nhảy ra một cô gái, vẻ mặt hưng phấn nhìn Nghiêm Trạch Thừa, sống chết muốn Nghiêm Trạch Thừa ký tên cho cô.

Nghiêm Trạch Thừa chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nhận quyển sổ màu hồng kia, ký tên cho cô gái.

Cô gái ăn mặc rất đáng yêu, lúc nhìn thấy Từ Bảo Bảo bên cạnh Nghiêm Trạch Thừa, hơi sửng sốt, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào: “Nghiêm thiếu tướng, đây là người gien xứng đôi mà anh nói lúc trước sao?”

“Đúng vậy.” Nghiêm Trạch Thừa ôn nhu nhìn Từ Bảo Bảo.

Bị đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm, Từ Bảo Bảo thoáng có chút ngượng ngùng.

Cô gái kia hưng phấn nhìn Từ Bảo Bảo: “Anh thật giỏi nha, cũng rất may mắn, rất nhiều học sinh nữ trong lớp của em đều muốn gả cho Nghiêm thiếu tướng, dù sao thì Nghiêm thiếu tướng thoạt nhìn ôn nhu như vậy…”

Từ Bảo Bảo ho nhẹ một cái.

Cô gái kia có vẻ cũng phát hiện nói điều này trước mặt Từ Bảo Bảo hơi không tốt lắm, cô rất nhanh chóng dừng đề tài, sau đó nhìn Từ Bảo Bảo, đến lại gần, nói: “Chúc hai người trăm năm hảo hợp!”

Từ Bảo Bảo: “Cảm ơn.”

Nghiêm Trạch Thừa cũng nói một tiếng cảm ơn, đồng thời, bởi vì tâm tình không tồi, khóe miệng của anh treo một nụ cười thản nhiên.

Cô gái cười tủm tỉm nói: “Nghiêm thiếu tướng thật sự rất ôn nhu mà…”

Khóe miệng Từ Bảo Bảo giật một cái, nghĩ đến tiểu hồng nhãn quái trước kia, bất đắc dĩ nhún vai.

Em gái, bây giờ em nói Nghiêm Trạch Thừa ôn nhu, kỳ thật cũng chỉ là một nhân cách của anh ấy thôi được chưa… Nếu mà đổi thành một nhân cách khác ở đây, phỏng chừng đã sớm dọa cô đến một góc phòng rồi… Từ Bảo Bảo oán thầm, ngoài mặt lại không lộ ra một chút bất mãn nào, ngược lại nở một nụ cười, nói: “Ha ha, đúng vậy đó.”

Tươi cười bên khóe miệng Nghiêm Trạch Thừa lại lớn hơn một chút.

Anh nhìn Từ Bảo Bảo đứng bên cạnh anh, nhìn bộ dáng cậu muốn phản bác những gì cô gái kia nói nhưng lại không thể nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể đồng ý với cô ấy, vươn tay, lấy những nguyên liệu nấu ăn mà chính mình thích bỏ vào trong giỏ siêu thị.

Chỉ là tâm tình của anh cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Nguyên bản lúc tinh thần bị tấn công, nhân cách phân liệt, Nghiêm Trạch Thừa còn tưởng rằng anh chỉ có hai nhân cách, một nhân cách chính và một nhân cách phụ. Nhưng trải qua một đoạn thời gian thí nghiệm, có vẻ như xuất hiện một nhân cách thứ ba, hơn nữa nhân cách thứ ba kia cũng không phải loại người tốt…

Chỉ hy vọng nhân cách thứ ba kia không làm hại Từ Bảo Bảo là được…

Nửa đêm, Từ Bảo Bảo nằm trên giường với Nghiêm Trạch Thừa, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Lúc đầu kỳ thật cậu cũng ngủ, còn mơ thấy ác mộng, trong mơ sau khi Nghiêm Trạch Thừa lại bị người trong quân bộ mang đi thì không trở về nữa. Cậu trực tiếp bị giấc mơ này làm tỉnh lại.

Ngồi dậy từ trên giường, Từ Bảo Bảo đi rót một cốc nước.

Trước kia ở trên Trái Đất, Từ Bảo Bảo thấy tình huống nhân vật chính trong TV bị ác mộng làm tỉnh lại, sau đó không ngủ lại được thì còn ghét bỏ bọn họ không buồn ngủ, nếu thật sự muốn ngủ thì chắc chắn vừa nhắm mắt liền ngủ, hiện tại chân chính cảm nhận được loại tư vị này mới biết được hóa ra lại khó chịu như vậy.

Quả nhiên có một số việc nếu không phải tự mình trải qua thì sẽ rất khó hiểu được vì sao đương sự lại đau khổ như vậy.

Từ Bảo Bảo một hơi uống hết nước trong cốc.

Cậu trở về giường thì phát hiện mắt Nghiêm Trạch Thừa lại mở to.

Từ Bảo Bảo bị dọa sợ, vươn tay lắc lắc trước mặt Nghiêm Trạch Thừa, thì thầm hỏi: “Anh chưa ngủ sao?” Nghiêm Trạch Thừa quay đầu, một đôi mắt màu tím đậm, giống như có ánh sáng chuyển động trong ánh mắt, thoạt nhìn cực kỳ mỹ lệ mà yêu diễm, Từ Bảo Bảo lập tức cảm thấy hơi mông lung, nhìn Nghiêm Trạch Thừa nói không ra lời.

Nghiêm Trạch Thừa trả lời một tiếng, nhìn Từ Bảo Bảo, khóe miệng nở một nụ cười nghiềm ngẫm. Nụ cười này có lực sát thương rất lớn.

Vốn Nghiêm Trạch Thừa đã đẹp trai rồi, bây giờ lại còn thêm ánh mắt như vậy, giống như một ác ma đi ra từ địa ngục vậy, rất khủng bố nhưng lại làm người không nhịn được tới gần…

Vì sao ánh mắt của anh lại biến thành như vậy?

Từ Bảo Bảo không nhịn được tự hỏi vấn đề này trong lòng.

Từ khi gặp Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo chỉ mới thấy hai màu mắt của Nghiêm Trạch Thừa, một là màu đỏ, cũng chính là tiểu hồng nhãn quái, một là màu xám, cũng chính là nhân cách chính. Đôi mắt kia hiện tại lại là màu tím, thế này là đã xảy ra chuyện khỉ gì vậy? Chẳng lẽ trong người Nghiêm Trạch Thừa lại phân liệt ra nhân cách thứ ba?

Nhưng cậu là người gien xứng đôi của Nghiêm Trạch Thừa, vẫn luôn ở bên Nghiêm Trạch Thừa, chẳng lẽ không phải luôn chữa trị tổn thương cho Nghiêm Trạch Thừa sao? Tại sao lại phân liệt nữa?

Từ Bảo Bảo suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được.

Cậu nghĩ đến tình huống mà cậu đã thấy ánh mắt màu tím này lúc trước, mơ hồ đoán được ánh mắt này đại khái sẽ nhiếp nhân tâm phách, muốn chuyển ánh mắt đến chỗ khác, nhưng… mặc kệ não cậu có phát lệnh đi như thế nào, đầu của cậu như bị giữ nguyên tại chỗ, trước sau chỉ có thể nhìn chằm chằm ánh mắt của Nghiêm Trạch Thừa.

(摄人心魄: nhiếp nhân tâm phách: ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn)

Nghiêm Trạch Thừa lại một lần nữa cười khẽ: “Anh cảm nhận được em đang phản kháng đó… Vì sao em lại không muốn nhìn anh? Bởi vì không thích anh sao? Vậy em thích ai?”

Từ Bảo Bảo cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa này giống như một thằng bi.ến th.ái vậy.

Cậu lùi về sau một chút, cậu muốn nói nhưng lại cảm thấy ngay cả mở miệng cũng rất khó khăn.

Nghiêm Trạch Thừa lại gần cậu một chút, ánh mắt của anh ta trước sau đều nhìn chằm chằm Từ Bảo Bảo. Sau đó, đôi môi thoáng có chút lạnh như băng của hai người chạm vào nhau. Nghiêm Trạch Thừa mắt tím này giống như đang không hôn vậy, anh ta cũng chẳng có động tác gì tiếp theo, chỉ chạm môi hai người một lúc, sau đó lùi lại, liếm liếm môi của anh ta, nói: “Cũng chỉ thế này thôi sao.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Trong đoạn thời gian sau đó, cũng không biết Nghiêm Trạch Thừa suy nghĩ gì, ánh mắt của anh ta hơi hơi rã rời, cũng cho Từ Bảo Bảo nơi để thở d.ốc.

Cậu cau mày, cực kỳ dứt khoát nhắm hai mắt lại, đầu cũng ghé vào trên gối, rầu rĩ hỏi: “Anh là ai?”

“Hửm? Anh là người gien xứng đôi của em mà. Chẳng lẽ em cho rằng chỉ cần làm như vậy là em có thể thoát khỏi anh sao? Ha ha ha, em cũng quá ngây thơ rồi, thật là cũng có một chút đáng yêu đó…”

Tâm tình bây giờ của Từ Bảo Bảo quả thật có thể dùng từ chết lặng để tả.

Đi quân sự nhiều ngày như vậy, cậu thật vất vả mới gặp được Nghiêm Trạch Thừa, còn tưởng rằng có thể bồi dưỡng tình cảm với gạt tàn thuốc, ai ngờ trên đường lại nhảy ra một người mắt tím, hơn nữa tính cách lại còn là cái loại bi.ến th.ái như này…

Nếu về sau thời gian ở chung càng dài, mỗi năm lại xuất hiện một nhân cách, mấu chốt là bọn họ đều cảm thấy chính mình là một tính cách độc lập, không phải cùng một người với những nhân cách khác, vậy về sau còn muốn náo loạn đến mức khỉ ho cò gáy nào nữa?

Nghĩ đến chính cậu có khả năng sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh rối rắm như vậy, Từ Bảo Bảo bắt đầu hơi hối hận.

Mịa nó không bằng lúc trước cậu chọn cái người bên Bạch gia, tối thiểu người ta không bị tâm thần phiên liệt!

Nhưng mà Nghiêm Trạch Thừa tinh tâm phân liệt có vẻ cũng rất nghiêm trọng, có thể ra nhiều nhân cách như này, thế nhưng Nghiêm Trạch Thừa trước kia đều không có kỹ năng…

Từ Bảo Bảo mặt đầy máu.

Mặc dù Nghiêm Trạch Thừa nói vậy, Từ Bảo Bảo cũng không ngay lập tức bị lừa, vẫn duy trì tư thế như cũ. Mặc dù hơi sợ rằng kể cả khi cậu làm như thế này, Nghiêm Trạch Thừa cẫn có thể khống chế cậu, nhưng vạn nhất ngẩng đầu, thấy được ánh mắt của Nghiêm Trạch Thừa, đến lúc đó lại càng thêm không xong.

Nhưng mà thật hiển nhiên, Nghiêm Trạch Thừa cũng chỉ nói mà thôi, bởi vì sau khi Từ Bảo Bảo cứ duy trì tư thế như thế trong một lúc, cậu đúng là không bị khống chế nữa. Đối với việc này, Nghiêm Trạch Thừa còn tỏ vẻ cực kỳ ủy khuất.

“Anh chỉ đùa rằng em không yêu anh, kết quả hóa ra em thật sự không yêu anh, không thì em chắc chắn sẽ không đến cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.”

Giọng nói kia quả thật giống như đang lên án.

Từ Bảo Bảo thật sự không muốn phản ứng Nghiêm Trạch Thừa này, thầm nghĩ đợi đến lúc nhân cách khác tỉnh lại, nhanh chóng đổi cho người này, cũng cho anh ta đi ngủ một giấc thật sâu…

Sau đó một đoạn thời gian, Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn nói.

Anh ta giống như không biết mệt là gì, nói chuyện cũng cực kỳ nhàm chán, khiến cho Từ Bảo Bảo mấy lần còn suýt nữa lăn ra ngủ… Chẳng qua, cứ lúc Từ Bảo Bảo chuẩn bị ngủ thì Nghiêm Trạch Thừa lại lắc cơ thể Từ Bảo Bảo, khiến cho Từ Bảo Bảo cuối cùng còn hơi suy nhược thần kinh.

Cậu thở dài một cái, nói thầm: “Anh có thể đừng giày vò tôi nữa được không…”

“Anh cũng đâu có giày vò em.” Nghiêm Trạch Thừa nói xong, cười cười: “Anh chỉ muốn nhìn mặt em một chút thôi mà.”

Có mà anh lăn đi ý… Anh muốn bốn mắt nhìn nhau, sau đó khống chế tôi đúng không?

Từ Bảo Bảo ểu oải hừ một tiếng, thật sự lười phản ứng Nghiêm Trạch Thừa.

Chừ đến sáng ngày tiếp theo, Nghiêm Trạch Thừa bên kia cuối cùng không nói gì nữa, Từ Bảo Bảo cũng cuối cùng có thể ngủ một giấc an ổn. Buổi chiều, Từ Bảo Bảo lười biếng duỗi thắt lưng, cảm thấy trải qua một buổi tối bị tàn phá như vậy, bây giờ cậu đau thắt lưng, chân cũng đau, cảm thấy giống như bị cái gì nghiền áp vậy.

Đây là còn chưa làm gì mà cậu đã như vậy, đợi về sau nếu có sinh hoạt tình dục thì chẳng phải cậu sẽ trực tiếp hỏng sao…

Trong lòng Từ Bảo Bảo khó chịu nhưng cũng biết hoàn cảnh của Nghiêm Trạch Thừa bên kia – trên cơ bản sau khi một nhân cách khác xuất hiện thì những chuyện trước đó đều không nhớ rõ…

Ha hả.

Bình Luận (0)
Comment