Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 76

Sau khi cậu lăn đi lăn lại hai vòng trên giường, Nghiêm Trạch Thừa đi vào từ bên ngoài.

Anh chớp đôi mắt màu xám, hướng về phía Từ Bảo Bảo cười cười: “Hôm nay em ngủ thật say, lúc sáng tôi gọi em mà em cũng không dậy.”

Từ Bảo Bảo hừ một tiếng.

Cậu ngồi ở trên giường, kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra trong đêm qua cho Nghiêm Trạch Thừa, sau đó nói: “Từ lúc nào mà trong cơ thể của anh xuất hiện nhân cách thứ ba này? Lúc trước anh có biết chuyện này không? Vì sao không nói cho em biết?”

Nghiêm Trạch Thừa hơi sửng sốt. Anh bình tĩnh nhìn Từ Bảo Bảo một lúc, thở dài một cái, nói: “Không phải là tôi không định nói cho em biết, chỉ là… Đêm qua em cũng đã gặp nhân cách kia rồi, hẳn cũng biết sức mạnh của cậu ta cực kỳ khủng bố… Thật lâu lúc trước tôi đã nói với em rằng tôi nghi ngờ tất cả trị liệu em cho tôi đều bị tiểu hồng nhãn hấp thu, sau này tôi mới biết là tôi đã nhầm.”

Từ Bảo Bảo nghe anh nói như vậy, trong lòng lập tức có một ý nghĩ, cậu hơi sửng sốt, lầm bẩm nói: “…Không phải chứ?”

“Chuyện chính là như em nghĩ. Hiện tại nhân cách kia cường đại như vậy hoàn toàn là vì dinh dưỡng đều bị cậu ta hấp thu hết rồi, tôi cùng tiểu hồng nhãn kia căn bản không cướp được chút nào… Nhất là tiểu hồng nhãn, đại khái bởi vì tử sắc kia biết em tương đối yêu thích tiểu hồng nhãn nên cậu ta đã bị hút hết sức lực.”

Tâm Từ Bảo Bảo chấn động mạnh một cái.

Một hồi lâu cậu đều không nói được gì, sau khi im lặng một lúc, không nhịn được hỏi: “Ý của anh là hiện tại tiểu hồng nhãn không xuất hiện được hoàn toàn là bởi vì người mắt tím kia?”

“Ừ.”

Từ Bảo Bảo thật sự cảm thấy hơi say.

Lúc trước Từ Bảo Bảo hoàn toàn không ngờ rằng mọi chuyện sẽ phát triển đến cái dạng như hiện tại này.

Lúc trước cậu vẫn luôn rối rắm rốt cuộc hai nhân cách rồi sẽ như nào, bây giờ còn mẹ nó xuất hiện cái thứ ba, trọng điểm là cái thứ ba còn là một nhân cách cường đại như vậy, quả thật chính là tra tấn người…

Nhưng mà vài nhân cách này thế nhưng đều thích Từ Bảo Bảo, cũng là chuyện rất không thể tưởng tượng nổi.

Từ Bảo Bảo ngồi trên giường tự hỏi một lúc, nói với Nghiêm Trạch Thừa: “Vậy bây giờ sau khi em tiếp xúc với anh thì tất cả lợi ích đều bị tử sắc kia vơ vét hết sao?”

Nghiêm Trạch Thừa: “…Đúng là như vậy.”

Từ Bảo Bảo ha ha một cái, sau đó nói: “Vậy trong một đoạn thời gian này, anh đừng chạm vào em.”

Nghiêm Trạch Thừa: “…”

Một lát sau, Từ Bảo Bảo lại khó chịu nói: “Như vậy có vẻ cũng không được…” Thế này quả thật giống như một cái nghịch biện vậy, nếu Từ Bảo Bảo không tiếp xúc với Nghiêm Trạch Thừa, tổn thương tinh thần của Nghiêm Trạch Thừa sẽ càng ngày càng nặng. Thế nhưng nếu Từ Bảo Bảo tiếp xúc với Nghiêm Trạch Thừa, nhân cách thứ ba của Nghiêm Trạch Thừa lại sẽ đi ra quấy rối, hơn nữa năng lực cũng càng ngày càng mạnh hơn.

Nghiêm Trạch Thừa hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, anh thở dài nói: “Lúc trước khi tôi đi cứu vương tử, hoàn toàn không ngờ rằng mọi chuyện thế nhưng sẽ phát triển thành tình huống bây giờ… Nhưng mà, hiện tại quả thật là tôi có lỗi với em. Nếu không, trong đoạn thời gian tiếp theo, chúng ta cứ tách ra đi. Trước em cứ về nhà bố mẹ em bên kia ở, chờ sau khi tôi giải quyết vấn đề này xong thì lại đến đón em về… Chỉ mong trong thời gian đó, em sẽ không thích những người khác, về phần hợp đồng, cứ coi như là anh vi phạm hợp đồng đi.”

Từ Bảo Bảo cắn cắn môi dưới, lắc đầu.

Nếu cậu đã quyết định ở bên cạnh Nghiêm Trạch Thừa, vậy thì bây giờ Nghiêm Trạch Thừa có như thế nào đi nữa thì cũng đều liên quan đến Từ Bảo Bảo. Từ Bảo Bảo cũng không phải người nhu nhược gì đó, cứ gặp chuyện là chỉ biết về nhà bố mẹ.

Cậu thì thầm: “Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết chuyện này.”

Nghiêm Trạch Thừa nghe nói vậy, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo nói: “Kia… Anh cũng biết, em ở bên anh lâu như vậy, chắc chắn chính là do em đã quyết định ở bên anh mãi mãi. Bây giờ lại gặp chuyện như này, em cũng không thể nào cứ thế buông tay anh. Mà nhân cách thứ ba kia, trải qua những chuyện đã xảy ra trong đêm qua, em cảm thấy anh ta sẽ không làm hại em đâu… Cho nên anh cũng không cần phải quá lo lắng.”

Nghiêm Trạch Thừa ôm chặt Từ Bảo Bảo một lúc.

Một lúc sau, Từ Bảo Bảo đẩy Nghiêm Trạch Thừa ra, nói: “Thời gian mỗi ngày chúng ta tiếp xúc nên ít đi một chút.”

Nghiêm Trạch Thừa gật đầu đồng ý.

Sau hai ngày nghỉ ngơi sau khi đi quân sự thì mọi người chính thức đi học trở lại.

Hôm nay, sáng sớm Từ Bảo Bảo đã rời giường, sau khi làm điểm tâm liền nói chuyện với Nghiêm Trạch Thừa một lúc rồi đến trường. Buổi sáng cậu có một tiết học. Bởi vì chuyên ngành chính là chế tạo cơ giáp, cho nên cả ngày đến trường, Từ Bảo Bảo trừ một, hai tiết Lịch sử và Thể dục linh tinh gì đó thì còn lại toàn bộ đều học lắp ráp cơ giáp.

Nhưng mà như vậy cũng đúng ý của Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo gần đây có một đoạn thời gian vì chuyện của Nghiêm Trạch Thừa mà tâm sức lao lực quá độ, sau khi đến trường học liền ngáp một cái thật lớn. Cậu ghé vào trên bàn, đợi một chút thì thấy Bạch Kính Đình đến.

Bạch Kính Đình không đến một mình.

Phía sau cậu ta còn đi theo một con thú cưng rất lớn – Tông Ý.

Tông Ý giống như phòng ngừa người khác không biết Bạch Kính Đình là của anh ta, nhất định muốn phát kẹo cho học sinh trong lớp ăn. Lúc nhìn thấy đường trong tay Tông Ý, thật nhiều học sinh trong lớp đều cực kỳ kinh ngạc.

“Đây là loại kẹo mà gần đây cực kỳ nổi tiếng nha…”

“Đúng vậy, nghe nói ăn cực kỳ ngon luôn…”

Ngay trong lúc các học sinh đang cười cười nói nói nhận kẹo, Bạch Kính Đình cũng trực tiếp đến bên cạnh Từ Bảo Bảo, ngồi xuống.

Sắc mặt cậu ta thoạt nhìn cực kỳ xấu, rất rõ rệt là không muốn cho Tông Ý đến.

Từ Bảo Bảo thân là bạn tốt của Bạch Kính Đình, được get ba viên kẹo.

Nhìn viên kẹo đen tuyền trong tay kia, nghĩ đến lúc trước học sinh trong lớp đều nói ăn ngon cùng với bộ dáng đắm chìm trong đường của bọn họ, Từ Bảo Bảo nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không chịu được, lấy một viên bỏ vào miệng.

Từ Bảo Bảo: “…”

Vị sầu riêng.

Bạch Kính Đình đồng tình nhìn Từ Bảo Bảo, nói: “Tôi vẫn luôn cực kỳ chán ghét mấy cái loại kẹo này. Tông Ý không biết, còn tưởng rằng tôi thích nên đã mua rất nhiều, chờ đến lúc tôi không ăn mới biết được. Cho nên bây giờ mới nhất quyết phải tới đây, nói là vì để cho tôi một cái chính danh, sợ người khác bắt nạt tôi nhưng thật ra cũng là vì phát kẹo mà thôi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Bạch Kính Đình nói: “Nếu đống kẹo kia cứ tiếp tục để không ở nhà chắc sẽ sớm hỏng thôi. Cậu đừng nhìn Tông Ý là trung tướng mà nghĩ anh ta rộng lượng, kỳ thật anh ta chính là một người cực kỳ keo kiệt, hay xoi mói.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo nhìn Tông Ý trên mặt đầy tươi cười, đang trêu đùa với một học sinh nữ trong lớp, khóe miệng hơi run rẩy. Xét như vậy thì thật đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh…

Một lát sau, Tông Ý có vẻ nói chuyện vui vẻ với học sinh nữ kia, lại còn vươn tay ra sờ đầu học sinh nữ đó!

Nếu mà đổi thành Nghiêm Trạch Thừa dám làm như vậy, Từ Bảo Bảo phỏng chừng đã sớm đánh anh rồi, thế nhưng nhìn Bạch Kính Đình bên cạnh lại là một bộ dáng mặt không đổi sắc, giống như hoàn toàn không thèm để ý một chút nào…

Từ Bảo Bảo chần chừ một chút, hỏi: “Cậu thực sự không thích anh ta sao?”

“Hử? Ai? Cậu nói Tông Ý sao?” Bạch Kính Đình lơ đễnh.

Từ Bảo Bảo gật đầu.

Bạch Kính Đình nói: “Kỳ thật chắc là có thích, nói chung thì Tông Ý tuy rằng hay xoi mói, cơ mà bình thường đối xử với tôi vẫn rất không tồi.” Nói xong, Bạch Kính Đình nhún vai, “Ít nhất thì so với mấy người họ hàng của tôi thì tốt hơn nhiều. Nhưng mà anh ta cái người này chính là có chút tật xấu, đặc biệt thích trêu chọc người khác, vậy nên cứ để cho anh ta đi chọc ghẹo đi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Hành động của Tông Ý làm cho mọi người trong lớp đều không nhịn được sôi trào, thậm chí còn có rất nhiều em gái đều hét lên một tiếng, sau đó liền hữu ý vô nhìn về hướng Bạch Kính Đình.

Bạch Kính Đình mặt không đổi sắc, hiển nhiên cũng chẳng để ý lắm.

Nhưng mà trong mắt mấy học sinh kia, Bạch Kính Đình chính là đang miễn cưỡng cười.

Hiện tại phần lớn học sinh trong lớp đều hơi để ý, cũng biết rằng Bạch Kính Đình có thể vào lớp hoàn toàn là nhờ Tông Ý lấy chỗ cho. Tuy rằng khi đi quân sự lúc trước, Bạch Kính Đình lắp rắp cơ giáp cũng cực kỳ nhanh, nhưng rất nhiều học sinh cũng đều cảm thấy chắc chắn cũng nhờ Tông Ý làm gì sau lưng, như lấy được đề huấn luyện trước, rồi để Bạch Kính Đình huấn luyện trước một phen gì đó.

Mà bây giờ, Tông Ý thế nhưng lại trêu chọc học sinh nữ khác ngay trước mặt Bạch Kính Đình, điều này không phải chứng minh Tông Ý kỳ thật không quá thích Bạch Kính Đình hay sao?

Nghĩ đến đây, tâm tư vài học sinh nhất thời hơi lung lay. Tuy rằng thanh danh bên ngoài của Tông Ý cũng chẳng tốt lắm, nhưng dù sao cũng là trung tướng, tại phương diện nào đó vẫn rất có quyền lên tiếng, nếu bọn họ có thể đáp lên con thuyền Tông Ý này…

Một lát sau, tra nam Tông Ý trêu chọc xong, lại đi đến bên người Bạch Kính Đình, gửi một cái hôn gió tới Bạch Kính Đình.

Bạch Kính Đình không phản ứng anh ta.

Tông Ý cũng chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào, vẫn là bộ dáng cười ha hả kia, anh ta lại gửi một cái hôn gió đến học sinh nữ mà anh ta đã trêu chọc lúc trước, em gái kia nhất thời như bị mũi tên cắm chính giữa hồng tâm. Tông Ý thấy em gái phối hợp như vậy, khóe miệng hơi cong lên, nhưng mà cuối cùng vẫn ngồi xuống bên người Bạch Kính Đình.

Bạch Kính Đình vốn cho rằng Tông Ý chuẩn bị đi, lúc này thấy người ngồi xuống, lập tức nhíu mày nói: “Hôm nay anh không có chuyện gì sao?”

“Vụ giết người kia của Nghiêm Trạch Thừa đã xử lý xong, hiện tại tôi ngoại trừ ở nhà làm em thì đúng là không có chuyện gì.” Tông Ý chậm rãi nói, giọng nói tuy rằng không quá lớn, nhưng toàn bộ người trong lớp đều có thể nghe được. Cho dù có vài người không nghe được thì cũng có những học sinh khác nghe được truyền lời, vì thế không khí trong lớp liền trở nên quỷ dị.

Những học sinh này tuy rằng đã lên đại học, không ở trong hoàn cảnh phải kết hôn ngay lập tức, nhưng trong nhà cũng đã tìm người gien xứng đôi. Hơn nữa một thời gian trước đó đế quốc đã ban hành pháp lệnh mới nhất, hai người đã quyết định ở bên nhau, chỉ cần một trong hai người không đi học là hai người có thể kết hôn, cho nên ít nhiều cũng đều có người yêu.

Bọn họ đương nhiên cũng đã từng làm một số chuyện thân mật, nhưng mà như Tông Ý như vậy…

Trực tiếp nói huỵch toẹt loại chuyện này ra thì đã ít lại còn ít hơn.

Bạch Kính Đình khó chịu trong lòng, ném một cái xem thường, kéo cánh tay Từ Bảo Bảo nói: “ Tôi đã chuẩn bị ở bên Từ Bảo Bảo rồi, anh vẫn cút nhanh đi.”

Nói xong câu đó, Tông Ý lập tức xoay đầu, nhìn kỹ Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo cảm thấy cả người cậu đều hơi không khỏe. ĐM, chuyện này sao lại liên quan đến cậu nữa? Sao cậu mẹ nó nằm cũng trúng đạn vậy, cậu không thể ngồi im xem bát quái được sao?

Bình Luận (0)
Comment