Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 77

Tông Ý hiển nhiên không để Từ Bảo Bảo vào mắt.

Anh ta chả thèm liếc Từ Bảo Bảo một cái, chỉ cười nói: “Tôi muốn học cùng với em, em không chào đón tôi như vậy sao?”

Sắc mặt Bạch Kính Đình càng đen: “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tiết này là tiết chế tạo cơ giáp, anh cơ bản một chút kiến thức cũng không hiểu, giúp tôi học cái gì cơ chứ?”

Tông Ý lập tức một trận ủy khuất.

Một số học sinh xung quanh nhìn hình thức hai người ở chung, quả thật chỉ biết trợn mắt há mồm.

Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng Tông Ý ở bên Bạch Kính Đình là vì lúc hai người ở chung, Bạch Kính Đình cực kỳ ôn nhu săn sóc, dù sao hiện tại người trong quân bộ tương đối thích kiểu này, ai ngờ Bạch Kính Đình lại còn lớn mật như vậy… Hình như Bạch Kính Đình cũng chỉ là dòng nhánh Bạch gia thôi mà? Cũng tương đối không được sủng lúc ở nhà mà?

Những học sinh đó nghĩ đến đây, nhất thời cảm thấy hơi ghen tị.

Cũng không biết hiện tại rốt cuộc sắp xếp gien như nào, sao lại để một đám người không được hoan nghênh trong gia tộc xứng đôi với những ông chồng quốc dân chứ? Không nói đến Tông Ý, dù sao thì nghe đồn anh ta cực kỳ đáng sợ, liên tục giết chết mấy người gien xứng đôi, cơ mà nói đến Từ Bảo Bảo thì muốn mặt không có mặt, muốn dáng không có dáng, sao lại có thể ở bên Nghiêm Trạch Thừa cơ chứ…

Cho nên Từ Bảo Bảo lại một lần nữa nằm cũng trúng đạn.

Tông Ý đến cuối cùng vẫn không đi.

Anh ta thập phần dứt khoát ngồi xuống giữa Bạch Kính Đình và Từ Bảo Bảo, quả thật không biết xấu hổ đến cực điểm.

Ấn tượng của Từ Bảo Bảo về Tông Ý lúc trước còn bị dừng lại ở bộ dạng dễ nhìn và tính cách cực kỳ bá đạo, hiện tại thì hình tượng đó hoàn toàn tiêu tan, cũng chỉ run rẩy khóe miệng nghe giáo viên giảng bài.

Chẳng qua, Tông Ý hiển nhiên chính là đến đây quấy rối, anh ta chẳng những ra tay với những học sinh khác, thậm chí ngay cả Từ Bảo Bảo cũng không bỏ qua!

Nhưng mà Từ Bảo Bảo cũng không để ý đến anh ta, hơn nữa tại vì chuyện của Nghiêm Trạch Thừa mà cậu sứt đầu mẻ trán, tâm tình cực kỳ không tốt nên vì thế yên lặng ném một cái xem thường. Sau đó cậu cực kỳ dứt khoát vòng một vòng, ngồi xuống bên cạnh Bạch Kính Đình.

Tông Ý một bộ dáng bị tổn thương, một lát sau, cười nói: “Chẳng lẽ cậu không muốn biết gần đây Nghiêm Trạch Thừa đã xảy ra nhưng chuyện gì sao?”

Từ Bảo Bảo sửng sốt.

Tông Ý nói: “Lúc trước tôi chính là người phụ trách vụ của Nghiêm Trạch Thừa, tình huống của Nghiêm Trạch Thừa hiện tại, chỉ sợ cậu cũng đã phát hiện, rất khác với lúc trước đúng không?”

Từ Bảo Bảo vốn đã ngồi xuống, rơi vào đường cùng, đành phải quay trở lại ngồi cạnh Tông Ý.

Tông Ý cực kỳ vui vẻ, anh ta đến lại gần một chút, nói: “Khi chúng tôi phát hiện tình huống tinh thần phân liệt của Nghiêm Trạch Thừa, kỳ thật đã thử một số biện pháp chữa trị tương ứng, nhưng cũng không thành công. Nhân viên y tế đã lấy mẫu huyết thanh của Nghiêm Trạch Thừa, trước mắt thì đang nghiên cứu cho nên mới thả Nghiêm Trạch Thừa. Nhưng đoạn thời gian này cũng chẳng dài lắm đâu, chúng tôi tính trong một tháng tới sẽ lại một lần nữa đưa Nghiêm Trạch Thừa đến phòng thí nghiệm.”

Từ Bảo Bảo nhíu mày: “Liệu có làm Nghiêm Trạch Thừa bị thương không?”

“Đương nhiên là không, Nghiêm Trạch Thừa tuy rằng chỉ là thiếu tướng của đế quốc, nhưng cũng là một nhân tài, vì ngăn cản công kích của ma thú nên cũng rất được chăm sóc.” Tông Ý nói xong, cười cười.

Từ Bảo Bảo mặc dù có chút nghi ngờ, thế nhưng cũng không thể nói thẳng điều gì, chỉ có thể yên lặng gật đầu, sau đó nói: “Cảm ơn…”

Hiển nhiên Nghiêm Trạch Thừa cũng không biết chuyện này, bằng không cũng sẽ không nói cho Từ Bảo Bảo sau khi đã đáp ứng Từ Bảo Bảo rằng mọi chuyện đều nói cho cậu.

Sắc mặt Từ Bảo Bảo ngưng trọng, trong quá trình lắp ráp cơ giáp sau đó cũng thường xuyên thất thần. May mà nội dung bài giảng hôm nay đều là về cơ giáp cấp D, Từ Bảo Bảo cực kỳ quen thuộc nên cũng đã biết hầu hết mọi thứ, cho nên kể cả có không nghe thì cũng không phải vấn đề lớn.

Sau khi Tông Ý nói chuyện này cho Từ Bảo Bảo lại có được một lần hết sức chuyên chú nhìn Bạch Kính Đình nhà anh ta.

Khi đi học, Bạch Kính Đình vẫn luôn tương đối nghiêm túc, cho dù có phát hiện ánh mắt của Tông Ý cũng bắt chính mình không để ý, chỉ là lúc tay của người nào đó luồn vào trong quần áo của cậu ta thì cậu ta có điểm không chịu được nữa.

Hung tợn lườm Tông Ý một cái, Bạch Kính Đình nói thầm: “Nếu anh còn chạm vào tôi nữa, tôi sẽ thiến anh đấy.” Nói xong, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về nơi giữa hai chân Tông Ý.

Tông Ý cười thấp.

Thật vất vả chờ tới sau khi tan tiết học, Bạch Kính Đình trực tiếp bị Tông Ý kéo đi.

Từ Bảo Bảo ngồi trên ghế, vẫn đều tự hỏi rốt cuộc nên làm gì bây giờ.

Bị người bên quân bộ mang đi là chuyện đinh đã đóng cột, hơn nữa theo ý của Tông Ý thì dù Nghiêm Trạch Thừa có bị mang đi thì anh cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là trong một đoạn thời gian tới cậu sẽ phải sinh hoạt một mình mà thôi.

Nghĩ đến đây, Từ Bảo Bảo lại một lần nữa thở dài.

Chờ đến sau khi Nghiêm Trạch Thừa bị người 1uân bộ mang đi, cậu liền thật sự dứt khoát về nhà mẹ đẻ, sinh hoạt với ba mẹ.

Sau khi tính toán tốt, kỳ thật trong lòng Từ Bảo Bảo vẫn hơi lo lắng.

Cậu vẫn chưa hỏi Tông Ý rằng nếu tình huống tinh thần phân liệt của Nghiêm Trạch Thừa không thể nào chữa được thì sẽ như thế nào.

Một lát sau, Bạch Kính Đình từ bên ngoài quay trở lại phòng học.

Cậu ta đi một mình, hiển nhiên Tông Ý đã bị cậu ta đuổi đi.

Học sinh trong lớp vừa nhìn thấy Bạch Kính Đình liền không nhịn được cụng đầu ghé tai, cũng không biết nói cái gì.

Bạch Kính Đình mặt không đổi sắc, sau khi đi tới bên cạnh Từ Bảo Bảo, nói: “Tôi sẽ giúp cậu hỏi Tông Ý về tình huống của người yêu cậu. Bình thường anh ta sẽ không nói dối tôi về những việc như này.”

Từ Bảo Bảo nói một tiếng cảm ơn.

Bạch Kính Đình lắc đầu, không nói gì.

Tiết tiếp theo trôi qua rất nhanh, sau khi tan học, Từ Bảo Bảo chạy vội ra khỏi trường, quả nhiên thấy được Nghiêm Trạch Thừa đến đón cậu. Khóe miệng Nghiêm Trạch Thừa còn có một nụ cười ôn hòa, đôi mắt màu xám dưới ánh mắt trời chiếu xuống phát quang rạng rỡ.

Từ Bảo Bảo cũng không kiêng dè gì, trực tiếp nhào vào lòng Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa hơi sửng sốt, tuy rằng không biết vì sao Từ Bảo Bảo lại chủ động như vậy, cơ mà cậu như vậy đối với Nghiêm Trạch Thừa cũng là điều tốt nên cũng không nói gì, chỉ đem người nhét vào trong xe bay.

Khoảng thời gian gần đây số lần Từ Bảo Bảo bị vây xem rất nhiều, cho nên mặc dù cảm thấy bốn phía đều có học sinh luôn luôn quan sát bọn họ nhưng cậu cũng không tỏ vẻ gì, ngược lại không coi ai ra gì hôn một cái lên mặt Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa kinh hỉ nói: “Hôm nay em gặp chuyện gì tốt sao?”

Từ Bảo Bảo cười ha ha: “Không có, chẳng lẽ nếu em không gặp chuyện tốt thì không thể hôn anh sao”

“Đương nhiên có thể rồi.”

Nghiêm Trạch Thừa mỉm cười một chút, cũng ghé sát vào Từ Bảo Bảo, môi anh dán lên môi Từ Bảo Bảo, hai người quên mình hôn nhau một hồi. Mà lúc này người máy đã khởi động xe bay, bắt đầu bay về nhà.

Lúc trước Từ Bảo Bảo đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn từ siêu thị, hiện tại toàn bộ đều phát huy công dụng.

Theo cậu thì thời gian hai người ở chung chỉ còn một tháng – mặc dù về sau vẫn có thể gặp nhau, nhưng Từ Bảo Bảo vẫn cực kỳ quý trọng khoảng thời gian này, vậy tự nhiên muốn đối xử tốt nhất với Nghiêm Trạch Thừa.

Lúc cậu nấu cơm, Nghiêm Trạch Thừa ở bên cạnh nhìn.

Nghiêm Trạch Thừa nói: “Gần đây tôi không có lớp ở trường, không bằng ngày mai tôi đến trường cùng em?”

Từ Bảo Bảo run rẩy khóe miệng, vội vàng từ chối Nghiêm Trạch Thừa.

Nói đùa, hôm nay người gien xứng đôi của Bạch Kính Đình là Tông Ý vừa mới đến trường học, tiếp đó lại đến cậu mang Nghiêm Trạch Thừa đến, quả thật chính là ngược cẩu được chưa? Nghĩ đến đây, khóe miệng Từ Bảo Bảo không nhịn được cong lên một chút.

Lúc trước khi còn ở trên Trái Đất, cậu vẫn là một cẩu độc thân, sau khi đến thế giới này lại biến thành cậu ngược người khác.

Sau khi nấu cơm xong, Từ Bảo Bảo dọn bàn ăn.

Nghiêm Trạch Thừa nói: “Tháng 10 sẽ là kỷ niệm ngày đế quốc sáng lập 600 năm, lúc đó sẽ được nghỉ một tuần, chúng ta có nên đi chơi hay không?”

Từ Bảo Bảo vội vàng gật đầu.

Nói đến cũng khéo, thời gian thành lập tinh cầu này cũng là tháng mười, đến lúc đó thì sẽ giống như trên Trái Đất, cho dù là đi làm hay đi học thì tất cả đều được nghỉ mười ngày.

Đúng là quá thích mà.

Sau khi xác định kế hoạch đi du lịch, Từ Bảo Bảo lại nghĩ ngay đến cái cảnh biển người đông nghìn nghịt vào ngày nghỉ Quốc khánh trên Trái Đất, chần chừ một chút, nói: “Đến lúc đó có nhiều người không? Hay chúng ta đi một chỗ vắng vẻ?”

Nghiêm Trạch Thừa gật đầu: “Yên tâm đi, quanh đây có rất nhiều hành tinh để du lịch.”

Nói tới đây , Từ Bảo Bảo mới nhớ rằng đây không phải Trái Đất, không gian hoạt động của người nơi này không chỉ có một hành tinh này, nên lúc đi du lịch chắc tình hình tụ tập hẳn không nghiêm trọng như vậy.

Tính ngày một chút, trên cơ bản tđi du lịch về thì Nghiêm Trạch Thừa sẽ bị người quân bộ mang đi, vì thế Từ Bảo Bảo càng thêm quý trọng lần đi du lịch này, lên kế hoạch từ sớm.

Vì thế ngày hôm sau, khi Từ Bảo Bảo đang lén lút tìm địa điểm du lịch trên quang não, chợt nghe thấy Bạch Kính Đình bên cạnh nói chuyện với Tông Ý: “Tôi nói tôi không muốn đi ra ngoài.”

Một lát sau cũng không biết Tông Ý bên kia nói gì, ít nhất cũng làm Bạch Kính Đình càng khó chịu hơn: “Anh mẹ nó làm sao vậy, kể cả anh có đặt trước hết rồi thì tôi cũng sẽ không đi!”

Nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại.

Từ Bảo Bảo: “…”

Bạch Kính Đình nhìn thoáng qua giáo viên trên bục giảng, có vẻ không phát hiện tình huống của cậu ta mới thở dài nhẹ nhõm một cái, bắt đầu tiếp tục nghiêm túc nghe giảng. Khóe miệng Từ Bảo Bảo run rẩy, cảm thấy hai người Bạch Kính Đình này tuy rằng thoạt nhìn thì quan hệ cực kỳ không tốt nhưng mới chân chính là loại quan hệ ngược cẩu độc thân…

Xem xem, hiện tại biểu tình của một số người còn chưa có người gien xứng đôi trong phòng học đều hơi không tốt lắm.

Bởi vì buổi chiều còn có tiết, buổi trưa Từ Bảo Bảo cũng không về nhà, trực tiếp ăn ở trường học. Bạch Kính Đình đi với Từ Bảo Bảo, tâm tình cực kỳ không tốt.

Từ Bảo Bảo đoán là do chuyện ra ngoài lần này.

Ngay lúc hai người đang đi đến căng tin, không nói gì thì lại thấy mấy học sinh hệ cơ giáp lúc trước.

Mấy học sinh kia bây giờ lại hơi thê thảm, cũng không biết đã chọc đến ai mà lúc này, bọn họ đứng trên sân thể dục, nửa người trên tr.ần tru.ồng, trên người còn treo bảng, mặt trên viết “Tôi rất đê tiện”.

Từ Bảo Bảo: “…”

Bạch Kính Đình cũng nhớ rõ bọn họ, dù sao kỳ huấn luyện quân sự trôi qua cũng có thú vị hơn nhờ bọn họ, lúc này tâm tình thay đổi, kéo Từ Bảo Bảo qua xem cuộc vui.

Từ Bảo Bảo thật sự say.

Bình Luận (0)
Comment