Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 25

Đào Tư Khả vừa mới cúp điện thoại với Chương Đình Quân thì nghe thấy bà nội Đào gọi tên mình.

Đào Tư Khả nhét bao thuốc lá và bật lửa vào túi áo khoác, cô bước ra khỏi ngõ, giả vờ bình thản nói: "Bà nội, cháu ở đây ạ."

Bà nội Đào thở phào một hơi, quan tâm nói: "Bà vừa quay người lại không thấy bóng dáng cháu đâu, làm bà sợ chết khiếp, cháu đi đâu vậy?"

"Cháu ra ngoài hít thở chút không khí." Đào Tư Khả lầm bầm phàn nàn, "Họ ồn ào làm cháu nhức đầu."

Bà nội Đào định nói gì đó lại thôi, Đào Tư Khả làm bộ nhẹ nhõm: "Họ kết thúc chưa ạ?"

"Mẹ cháu lái xe về rồi." Bà nội Đào thở dài, nói: "Đúng là tạo nghiệp, bố cháu thật chẳng đáng tin cậy chút nào, bà và ông nội cũng coi như người tốt, sao lại sinh ra một đứa tồi tệ vậy chứ."

Đào Tư Khả bị chọc cười, không nhịn được bật cười một tiếng, cô nắm tay bà nội, nhắc nhở: "Bà nội, đứa tồi tệ mà bà nói là con trai bà đấy."

Bà nội Đào không nhận ai hết: "Con trai làm sai cũng phải bị mắng."

Đào Tư Khả cười cười, bà nội nhìn cô, nói: "Cháu còn tâm trạng để cười à?"

"Bao năm nay cháu đã quen rồi." Đào Tư Khả tỏ ra không bận tâm.

Bà nội Đào vỗ nhẹ vào cánh tay của cháu gái, đau lòng nói: "Chỉ khổ cho cháu thôi."

Đào Tư Khả và bà nội Đào vào trong nhà, Đào Thành Văn đang ngồi trong phòng khách cúi đầu hút thuốc. Đào Tư Khả bước vào, Đào Thành Văn ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút ngại ngùng, nói: "Tư Khả, tiền lì xì bố để ở phòng con."

Đào Tư Khả gật đầu rồi lên lầu. Cô về phòng, điện thoại chợt rung lên, Lâm Hải Thanh gửi cho cô một tin nhắn, thông báo rằng bà đã lái xe về nhà.

Đào Tư Khả không có thói quen xem Gala Xuân đón năm mới trên tivi, hơn nữa trải qua cuộc cãi vã giữa Lâm Hải Thanh và Đào Thành Văn vừa rồi, cô thật sự không có tâm trạng để đón năm mới.

Bao lì xì mà Đào Thành Văn cho cô đặt trên tủ đầu giường, Đào Tư Khả liếc nhìn, thấy khá dày, nhưng giờ này cô không có tâm trạng để mở ra.

Đào Tư Khả lấy một cây kẹo mút, bây giờ cô cần ăn chút ngọt để điều chỉnh tâm trạng. Đào Tư Khả nằm xuống giường, Thẩm Tiểu Địch nhắn tin cho cô qua WeChat: Đào Đào, nếu đến 0 giờ mà mình là người đầu tiên chúc mừng năm mới cậu thì cậu cũng phải chúc mình năm mới vui vẻ ngay lập tức nhé.

Đào Tư Khả: Có lẽ lúc đó mình đã ngủ say rồi.

Thẩm Tiểu Địch: Đào Tư Khả, cậu có thể có chút cảm giác trang trọng không? [Tức giận]

Đào Tư Khả trả lời qua loa: Ok, mình sẽ cố gắng không ngủ.

Thẩm Tiểu Địch: Bữa cơm tất niên hôm nay ăn có ngon không?

Thẩm Tiểu Địch biết rõ chuyện gia đình cô, Đào Tư Khả chưa bao giờ giấu giếm cô ấy. Hồi cấp hai, mỗi khi Đào Thành Văn và Lâm Hải Thanh cãi nhau, Đào Tư Khả đều chạy ra ngoài tìm Thẩm Tiểu Địch.

Lần này, Đào Tư Khả cũng nói sự thật: Rất tệ, họ lại cãi nhau. Mình hy vọng năm sau họ có thể đón năm mới riêng.

Thẩm Tiểu Địch: Cần mình an ủi cậu không?

Đào Tư Khả liếm kẹo mút, trả lời: Cảm ơn, không cần đâu, có người an ủi mình rồi, mình đã điều chỉnh xong tâm trạng.

Thẩm Tiểu Địch: Là đàn anh Tiêu à?

Đào Tư Khả lắc đầu, mặc dù Thẩm Tiểu Địch không nhìn thấy. Đào Tư Khả không muốn Tiêu Tư Bạch biết về những rắc rối trong gia đình mình, cô hy vọng mình và gia đình sẽ trở nên hoàn hảo trong mắt anh.

Gần đến 0 giờ, điện thoại của Đào Tư Khả xuất hiện một cuộc gọi, là số điện thoại của Tiêu Tư Bạch. Cô hơi bối rối ấn nút nghe, đầu bên kia là giọng nói trầm thấp của Tiêu Tư Bạch, anh đang trong giai đoạn thay đổi giọng nói, nhưng nếu nghe kỹ, trong sự bình tĩnh ấy dường như có chút phấn khích. Anh nói: "Tư Khả, em xuống dưới đi."

Đào Tư Khả ù ù cạc cạc: "Em đang ở nhà bà nội mà."

"Anh biết, em xuống đây." Anh lại nói.

Đào Tư Khả nhíu mày, đột nhiên một ý nghĩ lướt qua trong đầu, cô nói với vẻ không dám tin: "Tiêu Tư Bạch, chắc không phải anh đến tìm em chứ?"

"Đúng vậy." Tiêu Tư Bạch xác nhận suy đoán của cô, giọng nói của anh mang theo ý cười mơ hồ.

Đào Tư Khả bật dậy khỏi giường, cô vơ vội điện thoại toan chạy xuống cầu thang, nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó. Cô quay trở lại phòng, vội vàng lấy một cây son môi, đứng trước gương thoa son, rồi mới bám vào tay vịn chạy xuống dưới, cố gắng không phát ra tiếng động.

Vào giờ này, ông bà nội Đào đã ngủ say, Đào Tư Khả mò mẫm trong bóng tối mở cửa, có lẽ vì tối nên động tĩnh nhỏ bị khuếch đại. Sau khi mở khóa, chính âm thanh mở khóa lại làm cô giật mình. Cô nín thở, lắng nghe một lúc, không nghe thấy tiếng động gì từ trên lầu, cô nhẹ nhàng chạy ra ngoài.

Trước cửa nhà bà nội Đào có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu. Dưới hai luồng ánh sáng trắng nhạt từ đèn pha, bụi bặm tung bay, còn có những con côn trùng nhỏ không rõ tên bay lượn xung quanh.

Tiêu Tư Bạch đứng bên ngoài cửa xe, cúi đầu nghịch điện thoại. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh ngẩng đầu lên, thấy Đào Tư Khả đứng dưới mái hiên, anh nở nụ cười.

Đào Tư Khả chạy đến gần, trong mắt không che giấu nổi niềm vui, cô khẽ hỏi: "Muộn như vậy sao anh còn đến tìm em?"

Tiêu Tư Bạch nhìn thời gian trên điện thoại, nói: "Còn năm giây nữa."

"Gì cơ?" Đào Tư Khả không hiểu lắm.

Thời gian trên màn hình điện thoại nhảy đến 0 giờ, Tiêu Tư Bạch ngước mắt, nhìn vào mắt Đào Tư Khả, nói: "0 giờ rồi, chúc mừng năm mới, bạn học Đào."

Bấy giờ Đào Tư Khả mới biết lý do Tiêu Tư Bạch đến tìm mình, trong mắt cô cũng có ý cười rạng rỡ, cô bắt chước anh: "Chúc mừng năm mới, bạn học Tiêu học."

Hai người nhìn nhau cười, bên tai là tiếng pháo hoa nổ rộ. Cho đến khi tiếng pháo hoa ngừng lại, xung quanh lại trở về sự tĩnh lặng.

Đào Tư Khả mím môi, ngước mắt nhìn chiếc xe hơi sau lưng Tiêu Tư Bạch, trong xe bật ngọn đèn nhỏ, nhưng ghế lái không có ai, cô hỏi: "Anh tự lái xe đến đây à?"

"Đúng vậy." Tiêu Tư Bạch gật đầu, "Qua năm mới rồi, trên đường cũng không có nhiều xe."

Đào Tư Khả nhíu mày: "Nhưng vẫn có chút nguy hiểm."

"Không có lần sau." Tiêu Tư Bạch tỏ thái độ nhận lỗi nghiêm túc.

Đào Tư Khả hài lòng, cười nói: "Được, vậy lần này em sẽ không giận anh."

Ánh mắt Tiêu Tư Bạch dừng lại bên khóe môi Đào Tư Khả, nơi đó bị lem chút son môi, giống như trẻ con ăn kẹo bị dính nước kẹo. Đôi mắt cô lấp lánh trong đêm tối, yết hầu của chàng trai khẽ nhúc nhích, giọng nói mang vẻ thăm dò: "Tư Khả, anh có thể giúp em lau vết son môi bị lem ở khóe miệng không?"

Đào Tư Khả mím môi, gật gật đầu.

Tiêu Tư Bạch chạm ngón tay vào vùng da bên khóe môi Đào Tư Khả, lạnh lạnh như một viên đá cuội đen ngâm trong ao nước. Đào Tư Khả thấy mặt mình hơi nóng, nhưng rõ ràng gió đêm đông buốt giá lạnh thấu xương.

Tiêu Tư Bạch rút tay lại, cười nói: "Tư Khả, em thoa son môi trông rất đẹp."

"Em biết." Đào Tư Khả thoáng nhướng mày, lộ vẻ tinh nghịch.

Tiêu Tư Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Anh phải về rồi."

"Vâng." Đào Tư Khả gật đầu, lúc Tiêu Tư Bạch quay người, cô lại nắm lấy tay áo anh. Tiêu Tư Bạch ngoảnh mặt, cúi đầu nhìn cô. Đào Tư Khả hít sâu một hơi, đôi mắt lấp lánh, cô mạnh dạn nói: "Bạn học Tiêu, anh có muốn hôn em không?"

Tiêu Tư Bạch ngẩn người, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi cô, màu sắc như đào chín, trong suốt như nước trái cây, lại giống như món thạch mềm mềm. Tiêu Tư Bạch nghĩ, nếu cắn vào cảm giác chắc sẽ rất tuyệt.

Ngay giây tiếp theo, Tiêu Tư Bạch đã hành động theo suy nghĩ, anh hôn nhẹ lên bờ môi cô, chỉ là một nụ hôn thoáng qua, nhẹ nhàng chạm vào rồi rời đi. Nhưng nụ hôn phớt như chuồn chuồn đạp nước thế này có lẽ sẽ khiến anh cảm thấy bối rối suốt vài ngày, Tiêu Tư Bạch nghĩ.

Đào Tư Khả lại mặt dày hỏi: "Đó là phần thưởng dành cho anh, có thích không?"

"Rất thích." Anh cười.

"Anh mau về đi." Cô thúc giục anh rời đi, thật ra cô có chút ngại ngùng.

Nhìn chiếc xe của Tiêu Tư Bạch đi khỏi, Đào Tư Khả mới quay vào nhà. Cô nhẹ nhàng bước lên lầu, gặp bà nội Đào đang ra ngoài đi vệ sinh, bà hỏi: "Sao cháu còn chưa ngủ?"

"Cháu hơi đói nên xuống dưới ăn mì tôm." Đào Tư Khả nói dối.

"Sao lại ăn mì tôm, không tốt cho sức khỏe. Lần sau nếu đói thì gọi bà dậy nấu hoành thánh cho cháu ăn." Bà nội Đào nói.

"Cháu biết rồi ạ." Đào Tư Khả đáp, rồi về phòng mình.

Đào Tư Khả lôi điện thoại ra khỏi chăn, thấy Thẩm Tiểu Địch gọi cho cô tận mấy cuộc. Cô lập tức gọi lại, Thẩm Tiểu Địch tức giận nói: "Đào Tư Khả, năm mới đến rồi, chúng ta không còn là bạn nữa."

"Nghe mình giải thích đã." Đào Tư Khả nói.

Thẩm Tiểu Địch nhìn đồng hồ, nghiêm nghị nói: "Bây giờ đã qua nửa tiếng sau nửa đêm rồi, Đào Tư Khả!"

"Tiêu Tư Bạch đến tìm mình." Đào Tư Khả vội nói.

"Ồ." Thẩm Tiểu Địch bình tĩnh đáp, một lúc sau, cô ấy bắt được trọng điểm, kinh ngạc nói: "Ý cậu là đêm hôm khuy khoắt đàn anh Tiêu đến nhà bà nội cậu tìm cậu á?"

"Đúng vậy, anh ấy tự lái xe đến tìm mình." Đào Tư Khả cụp mắt, túm lấy nhúm lông trên gối, khóe miệng không ngăn nổi nụ cười, "Chỉ để kịp nói chúc mừng năm mới với mình trước 0 giờ."

"Thôi được, ván này mình thua tâm phục khẩu phục." Thẩm Tiểu Địch thừa nhận, nói tiếp, "Này, không ngờ đàn anh Tiêu lại tốt như vậy, à mà hai người có làm gì không?"

"Chúng mình hôn nhau rồi." Đào Tư Khả lại lắc đầu, cân nhắc cách nói, "Nên nói thế này mới đúng, chúng mình chỉ chạm môi một chút thôi."

Thẩm Tiểu Địch vô cùng bất ngờ, tò mò hỏi: "Ai là người chủ động trước?"

"Mình hỏi anh ấy có muốn hôn mình không." Đào Tư Khả có chút ngại ngùng.

Vừa dứt lời, đầu bên kia vang lên âm thanh nhảy nhót của Thẩm Tiểu Địch trên giường, sau đó có vẻ như cô ấy đã ngừng nhảy. Thẩm Tiểu Địch ngồi khoanh chân trên giường, hơi thở dồn dập, nói: "Chao ôi, Đào Đào, sao cậu lại tuyệt vậy chứ, có tiến bộ có tiến bộ."
Bình Luận (0)
Comment